Tà Thần Vô Song

Chương 12: Quần Áo




Thẩm Gia Ngôn hôm nay mặc một bộ trang phục bình thường. Phần thân trên là áo thun ngắn tay màu hồng. phía trước là khuôn mặt tươi cười với biểu cảm QQ. Trông rất dễ thương và thời trang. Phần thân dưới là một chiếc áo ngắn bình thường- Áo sơ mi có tay. Loại không quá chật, trông rất giản dị

Bên dưới hai bàn chân xinh xắn và tròn trịa đó là một đôi dép cao gót bằng pha lê màu hồng. Đôi chân xinh đẹp ấy khiến Dương Tín không nuốt nổi một ngụm nước bọt. Không phải anh chưa từng thấy đôi chân đẹp nào, nhưng đôi chân của cô gái này đẹp đến lạ thường. Hắn có thể thậm chí còn thấy vẻ kiêu sa từ đôi chân đẹp của cô gái này.

"Vâng Tôi và Lệ Dĩnh đang mua quần áo ở đây.." Thẩm Gia Ngôn nhìn Dương Tín một cái,

"Ồ? Tôi cũng tình cờ đi qua đây." Trương Yến gật đầu và nhìn xung quanh "Lệ Dĩnh đâu?"

“Cô ấy đang ở trong phòng thử đồ, làm thế nào mà Cậu ta lại đi cùng với giáo viên?” Thẩm Gia Ngôn nhìn Dương Tín, thấy Dương Tín có chút bối rối nhìn túi giấy đựng nước hoa trong tay, tự hỏi làm sao anh ta có thể hòa hợp với giáo viên như vậy

"Uh..." Trương Yến không phải là người nói dối, và cô ấy không biết phải trả lời như thế nào khi bị hỏi theo cách này, khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng hồng.

"Tôi nằm viện một ngày, ra ngoài mua sắm nhàn rỗi chán chê. Tôi chỉ tình cờ gặp cô giáo và chúng tôi định đi mua sắm. Không ngờ lại gặp ngươii ở đây", Dương Tín nói một cách ngẫu nhiên với một cái cớ..

“Cậu cũng tới đây mua sắm?” Thẩm Gia Ngôn khinh thường nhìn bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi của Dương Tín, châm chọc nói.

“Hì hì… Tôi tới chỉ đi dạo một vòng, tôi không định mua, cũng không có tiền mua.” Dương Tín đương nhiên có thể nhìn ra ý của cô, nhưng hắn khá quen với chuyện này. Với lại trong tâm trí của cô ấy. nhìn thấy thế nào là việc của cô ấy, vì vậy Dương Tín nói với một nụ cười khô khan.

“Gia Ngôn, vào xem thử đi, còn cái này thì sao?” Lúc này, giọng nói của một cô gái từ phòng thử đồ vang lên, Thẩm Gia Ngôn quay lại nghi hoặc nhìn Dương Tín một cái trước khi đáp trả, “Đây.”

Có một lý do khiến Thẩm Gia Ngôn ghét Dương Tín đến vậy, cô ấy là đội trưởng còn Dương Tín là học sinh kém trong đội, kể từ khi Dương Tín gia nhập đội, điểm trung bình của cả lớp ngày càng giảm, khiến cô ấy trở thành đội trưởng. lãnh đạo. Rất cảm thấy xấu hổ

Cha của Thẩm Gia Ngôn là thị trưởng thành phố Quảng Hải, là một vị quan đời thứ hai đích thực, có ô tô ra vào, bản tính anh tuấn, tính tình hơi xấu, nhưng học lực vẫn luôn đứng nhất lớp. Thứ năm, môn tiếng Anh sẽ luôn đứng đầu.

Là một giáo viên dạy tiếng Anh và chủ nhiệm của lớp Trương Yến tự nhiên yêu một cô gái nhỏ nhắn như Thẩm Gia Ngôn, vì vậy Thẩm Gia Ngôn luôn bất chấp ở trường hay ở nhà, luôn tỏ ra mình là người xinh đẹp nhất

DƯƠNG TÍN có lẽ đã để thông tin cô gái này ra khỏi đầu, hắn không hề có ấn tượng tốt, hắn lắc đầu, người đẹp đều là hoa hồng độc, hoặc là tiểu hồ Ly

“Cô Giáo,đi thôi.” Dương Tín không muốn ở lại đây nữa, nói với Trương Yến đang ở bên cạnh.

“Ừ!” Trương Yến đáp và định bước đi thì giọng của Thẩm Gia Ngôn từ phía sau truyền đến: Cô Giáo, đến giúp Lệ Dĩnh nhìn xem. Tôi thấy khá hợp với cô ấy, nhưng cô ấy lại bảo không. Hay cô đến và cho cô ấy một nhận xét sẽ tốt hơn.

Trương Yến xin lỗi Dương Tín với một nụ cười nhẹ, và đáp lại Thẩm Gia Ngôn cô đi tới: "Dương Tín đợi tôi"

“Ừm, không sao đâu, em sẽ đợi cô ở đây.” Dương Tín gật đầu, nhìn Trương Yến, đôi chân mảnh khảnh không tì vết, không phải Dương Tín cố ý xem mà là quá hấp dẫn đàn ông..

Khi nhân viên bán hàng đổi ca, một cô nhân viên bán hàng xinh đẹp mới đến, cô ấy không biết rằng Dương Tín đang đợi ai đó, vì vậy cô ấy bước tới với nụ cười và lịch sự nói: "Thưa ông, tôi có thể giúp gì cho ông?"

“Hehe, tôi đang đợi một người, và bạn tôi đang ở trong đó.” Dương Tín ngượng ngùng cười và đáp.

"Ồ, vậy cậu có muốn lựa chọn cho bạn gái mình một món gì không,có lẽ cô ấy sẽ thích nó"

Nhân viên bán hàng sẽ không cho mọi khách hàng nghỉ việc, vì hoa hồng quá cao và việc làm thêm sẽ phải trả nhiều hơn, Dương Tín đã đứng đây một lúc nhưng cô ấy vẫn giả vờ vào xem

Lúc này, Thẩm Gia Ngôn bước ra khỏi phòng thay đồ, trên tay cầm một chiếc cốc B màu hồng, nhìn thấy Dương Tín vẫn ở bên ngoài, cô nói: "Dương Tín! Cậu thật tội nghiệp. Sao cậu vẫn còn ở đây, cậu có biết nơi đây là nơi dành riêng cho phụ nữ"

Nghe thấy âm thanh bên ngoài, một cái đầu ngó ra đó là một cô gái Sassoon, cô gái này tên là Lệ Dĩnh nhìn Thẩm Gia Ngôn đang mắng Dương Tín như vậy, cô cảm thấy mềm lòng, "Gia Ngôn nhiều người như vậy, cậu mắng hắn ta như vậy, khuôn mặt hắn sẽ để đâu...

"Tôi..." Thẩm Gia Ngôn không phải là một cô gái bạo lực, nhưng cô ấy không biết tại sao khi nhìn thấy Dương Tín, cô ấy lại muốn nổi giận, hơn nữa cô ấy không bao giờ đối xử với người khác, vì vậy ý thức được việc của mình

Lúc này, Trương Yến bước ra, Trương Yến thực sự rất xấu hổ, cô không có lý do gì để nói rằng cô ấy đang đi mua sắm với Dương Tín nhưng nếu cô ấy không giúp đỡ Dương Tín thì cậu ấy sẽ xấu hổ như thế nào ở đây?

“Nơi này không phải là tài nữ, nam nhân không tới được sao?” Dương Tín nhận thấy chung quanh có rất nhiều mắt trắng, dù da có dày đến đâu cũng không chịu nổi, cho nên anh giận dữ đáp.

"Ngươi, ngươi lưu manh, có tin hay không ta kêu vệ sĩ bắt ngươi.

Thẩm Gia Ngôn vốn dĩ muốn cho qua, nhưng không ngờ Dương Tín lại cự tuyệt, tức giận giậm chân, muốn dùng bảo tiêu để hù dọa kẻ hèn nhát này. Đúng vậy, Dương Tín đã từng là một kẻ nhát gan và chỉ cần làm thế ' không dám phản bác lại bất cứ điều gì.

“Oh, Gia Ngôn đừng lo lắng cho cậu ấy, hehe, đi thôi, cậu có thể chọn một bộ đồ phù hợp với tôi, Dương Tín, tôi sẽ để Gia Ngôn để cậu đi được chứ, thế nào?” Cô gái dễ thương cười quái dị nhìn Dương Tín và nói

Trương Yến và Thẩm Gia Ngôn không ngờ Lệ Dĩnh sẽ nói những lời như vậy, và hơi kinh ngạc nhìn cô ấy. Lệ Dĩnh là bạn tốt của Thẩm Gia Ngôn, người đã lớn lên cùng cô Tên đầy đủ của cô ấy là Triệu Lệ Dĩnh cô ấy luôn hoạt bát và đáng yêu.

"Được rồi!" Dương Tín liếc nhìn Thẩm Gia Ngôn và không muốn gây rắc rối với cô gái điên này, ai biết cô ấy sẽ làm gì? Hắn đã nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra khi cô ta ở đây