Tà Thần Vô Cực

Chương 8




Chính lúc này, tiếng còi vang lên khiến cho mọi người tỉnh lại sau cơn choáng váng trước kết cục thảm bại quá nhanh của Từ Bân.

Phùng Khoan thấy lực lượng cảnh sát đến quá đúng lúc, không khỏi bội phục trước khả năng tính toán thời gian chuẩn xác đến từng centimet của họ. Phùng Khoan suy đoán đến cả năng lực tính toán của mình bây giờ cũng không thể không cần dựa vào manh mối nào mà vẫn đến đúng lúc sợ việc đã xảy ra xong như lực lượng cảnh sát, quả nhiên là chuyên nghiệp có khác.

Từ Bân bị lực lượng cảnh sát giải đi, hắn muốn phải kháng nhưng đứng trước họng súng của cảnh sát thì hắn cũng chỉ có nước đầu hàng. Trước khi bị tống cổ vào xe cảnh sát, hắn còn quay lại nói với Phùng Khoan một câu ngoan thoại kinh điển:

- Hãy đợi đấy!

Phùng Khoan về nhà nằm bệt xuống giường. Bữa tiệc xem như dẹo bỏ vì phần đông người bị Từ Bân đánh thương, kết quả là tiệc tùng giải tán chuyển sang đi thăm bệnh. Phùng Khoan chẳng quen biết nhiều với bọn người Trần Doãn Phi vì vậy xin phép về trước.

Trần Doãn Phi cũng thấy được khó xử của Phùng Khoan nên đồng ý ngay. Trước khi Phùng Khoan về còn cố nhét cho hắn con Bê- phone bảo là quà cảm ơn vì Phùng Khoan đã giúp đỡ. Phùng Khoan không nhận nhưng Trần Doãn Phi dở trò mặt dày không thèm nhận lại, lại nói nếu không nhận thì cắt đứt quan hệ, kết quả là Phùng Khoan đành phải nhận. 

Thấy vậy, Trần Doãn Phi vui vẻ bảo người đi mua cho Phùng Khoan cái sim xịn có số điện thoại là xxx69696969, khiến cho Phùng Khoan cười khổ không thôi. Nhưng trong thâm tâm Phùng Khoan lại rất thích, càng cảm thấy thân thiết hơn với Trần Doãn Phi, dù gì Phùng Khoan cũng chỉ là thằng nhóc 18 tuổi chưa hiểu sự đời, thấy có thằng bạn tốt như vậy cũng vui vẻ ra mặt.

Trần Doãn Phi cũng không có ý xấu, chỉ thấy Phùng Khoan hợp ý, lại có chút bản lĩnh nên tỏ ra thân cận, một cái điện thoại đối với hắn chẳng là gì, nhưng lại kết được một đoạn tình cảm với người như Phùng Khoan thì hắn đúng là lời to. Hắn không biết rằng, sau này nhờ vào đoạn nhân duyên này mà hắn trở thành một kẻ vô cùng giàu có và quyền lực trên thế giới.

Bây giờ, Phùng Khoan đang nằm trong phòng nghịch con bê-phone vừa được tặng. Cái sim này đã được Trần Doãn Phi trả trước cả năm tiền điện thoại nên trong năm này Phùng Khoan cũng không cần phải nạp thẻ gì hết.

Phùng Khoan chợt nghĩ, có tiền thật tốt. Bỗng hắn như ngộ ra điều gì. Phải chính là kiếm tiền. Nhà hắn dù không đến mức chết đói nhưng cũng thuộc diện hộ nghèo, cha mẹ cùng em gái hắn rất vất vả, từ nhỏ đến lớn đều sống trong tình yêu thương nên dù nhà nghèo một chút nên hắn cũng không cảm thấy quá khổ. Nhưng hôm nay hắn chợt nhận ra, nếu như cứ nghèo mãi như vậy thì nhất định sẽ có ngày khổ.

Cứ nhìn Trần Doãn Phi và Từ Bân mà xem, Trần Doãn Phi có tiền, có quyền, liền cho người bắt Từ Bân, mà Từ Bân là kẻ nghèo, chỉ là tên côn đồ, chắc chắn sẽ chịu cực khổ trong nhà giam. Phùng Khoan lúc này cũng không biết Từ Bân cũng là người có tiền, chẳng qua là không thể hiện ra, hắn lúc này vẫn tưởng Từ Bân là kẻ côn đồ lưu manh đầu đường xó chợ.

Theo suy nghĩ của Phùng Khoan, trước đây hắn vốn không có năng lực gì, chỉ là một thằng bất học vô thuật, không tài cán gì, muốn kiếm tiền cũng chỉ có thể lao động chân tay, lại không kiếm được bao nhiêu tiền, bố mẹ hắn lại thương con nên không cho phép.

Bây giờ đã khác, hắn đã có năng lực siêu phàm, chắc chắn có thể kiếm được tiền một cách nhanh chóng, giúp đỡ gia đình, cho bố mẹ và em đỡ khổ. Nghĩ vậy, hắn vô cùng hứng khởi, ý nghĩ lan tràn khiến hắn không thể kiềm chế cái sự sung sướng đó lại được. Hắn muốn bắt tay vào làm giàu ngay và luôn.

Bây giờ làm cái gì để kiếm tiền nhanh mà không cần nhiều vốn? Đương nhiên là chứng khoán rồi. Với khả năng phân tích và phán đoán siêu cấp của Phùng Khoan, một khi đã chơi là chắc chắn lời to. Nhưng không cần nhiều vốn không có nghĩa là không cần vốn, vấn đề lớn nhất bây giờ của Phùng Khoan là kiếm tiền vốn.

Mấy hôm nay được nghỉ ngơi sau khi thi, chỉ đợi kết quả nữa thôi, vậy là Phùng Khoan quyết định đi làm thêm, vừa kiếm tiền, lại vừa rèn luyện sức khỏe. Thế là hắn xin phép bố mẹ lên thành phố làm thêm. 

Phùng Khoan phải năn nỉ mãi, lại hứa đủ kiểu bố mẹ mới cho hắn đi lên thành phố kiếm việc. Nhà hắn ở ngoại thành nên có thể ngày đi làm, tối về nhà. Hắn hứa ngày nào cũng về trình diện nên bố mẹ hắn mới cho phép. Dù làm vậy thì hơi mệt mỏi một chút nhưng vừa làm bố mẹ an tâm, lại vừa đỡ tiền thuê phòng, thuê chỗ ngủ.

Sau hai ngày nghỉ ngơi, hắn lên thành phố xin việc. Tướng mạo hắn khá cao to, trông khỏe mạnh nên được nhận vào một công trường đang xây dựng với mức lương khá là bèo 100k/ngày. Nhưng đối với đứa mới đi làm như Phùng Khoan thì cũng kha khá rồi, hắn chỉ xách vữa với làm vài việc lặt vặt thôi, ngày làm 6 đến 8 tiếng, ông chủ cũng khá thoải mái.