Tà Thần Thực Tập Sinh Tại Thế Giới Giả Tưởng

Chương 126




Hai tia chớp xé ngang bầu trời - Để lộ ra thân hình của Tôn Ngộ Không cùng Sa Ngộ Tĩnh.

Ba huynh đệ đã từng đi Tây Thiên lấy kinh nay lại tụ tập đủ dưới hạ giới, nhưng đáng tiếc hoàn cảnh không cho phép bọn hắn có thể ôn chuyện cùng nhau.

“Tam sư đệ!!”

Tề Thiên Đại Thánh vận dụng thần lực của mình, “Hây a!” hô lớn, sau đó nhân ra làm vô số phân thân khác nhau. Mỗi phân thân đều cầm lấy một cây gậy Như Ý, biến mất trong không khí.

— Hắn quyết định dùng toàn lực tấn công La Sát Vương trước mặt.

Các phân thân của hắn cùng tiến vào [Thần tốc], biến mất trong không khí. Tiếp theo đó, mọi cây cối cao ngất xung quanh - Mỗi cây cối đang biến dị với các hàm răng cùng thớ cây lay động trong không khí - đều bị một chiếc gậy Như Ý dùng sức mạnh chục nghìn cân đánh trúng.

Toàn bộ cánh rừng bị đập phá chỉ trong giây lát, cây cối bò lổm ngổm dưới mặt đất. Nhưng ở chính giữa nơi trung tâm, hàng trăm phân thân của Tề Thiên Đại Thánh cùng vung gậy Như Ý, sử dụng các loại đạo thuật để công phá bức màng màu đen dựng lên giữa Trư Bát Giới cùng hắn.

“Đại ca! Để ta!”

Đằng sau hắn, Sa Ngộ Tĩnh triệu hồi ra dòng nước từ dưới lòng đất. Dưới sự điều khiển của vị thần có bề ngoài như quỷ dữ, làn da ngăm đen và mái tóc nhọn màu đỏ này, dòng nước hoá thành một con rồng dưới chân Dị Thần, đưa hắn lên trên cao.

Ở trên độ cao gần nghìn mét, Sa Tăng cao giọng:

“Rồng a! Tiêu diệt bọn chúng! Úm Ma Ni Bá Mễ Hống!”

Dòng nước nổ tung.

Các hạt nước trở thành thanh kiếm sắc bén nhất, cắt qua cành lá, cây cối, đất đá cùng kim loại như cắt qua lớp giấy mỏng. Nhưng dưới đòn đánh đủ để phá huỷ toàn bộ một binh đoàn quân đội hạng nặng này, lớp màng đen nửa trong suốt lại chỉ hơi hơi rung động.

Tức giận, Sa Tăng vung vẩy nguyệt nha san hơn năm nghìn cân, một lần nữa giẫm mạnh chân - Lần này, toàn bộ con rồng nước cùng lúc nổ tung, từng viên đạn pháo lấy tốc độ nhanh hơn âm thanh ù ù lao xuống.

“Thân chỉ là [Tòng thần], ngươi làm sao lại có thể tự tin rằng có thể phá vỡ được lá chắn của ta, Sa Ngộ Tĩnh?”

— Giọng nói của Tokoyogi Masamune hơi biến dị.

Nhưng không phải là biến dị về âm thanh - Trên thực tế tiếng nói của hắn bây giờ nghe êm tai hơn bất kỳ lúc nào trong quá khứ - nhưng mà là về mặt cảm xúc.

Trần đầy kiêu ngạo, vui vẻ một cánh tàn bạo cùng cảm xúc sung sướng khi thấy kẻ khác bị huỷ diệt.

Từ trên một cây xúc tu lớn mọc ra tại cổ tay, lại có một cây mới xông ra, lấy tốc độ [thần tốc] xé qua lớp màng bảo vệ, va vào các viên đạn nước lớn đang lao xuống. Từng viên đạn pháo nước ầm ầm nổ tan cây xúc tu thành thịt vụn trong không khí, nhưng động năng cũng bị ngăn cản.

Máu đen từ cây xúc tu bị phá huỷ vấy bẩn lên lớp màng bảo vệ, năng lượng ô uế được cường hoá gia tăng. Các viên đạn pháo nước còn lại khi va chạm vào nó bây giờ như va vào tường đồng vách sắt, không thể lay chuyển được mảy may.

— Nước vốn là dùng để [thanh tẩy], nên đương nhiên có thể khu trục cái ác.

-- Nhưng [Hỗn loạn] chưa bao giờ đồng nghĩa với [ác], nên Sa Ngộ Tĩnh cũng không thể lợi dụng sức mạnh điều khiển [nước] của mình để phá tan lớp rào chắn ô uế.

“Nhị đệ! Tam đệ! Đây không còn là lúc để chần chừ, La Sát Vương còn lại sẽ đến ngay! Cho ta mượn lấy sức mạnh của các ngươi!!”

Lời nói của Tôn Ngộ Không vang vọng trong tâm linh của hai vị Tòng Thần.

Vì có mối liên hệ mật thiết trong thần thoiaj, trải qua vô số trận chiến cùng chặng đượng đi lấy kinh ở Tây Thiên, Tôn Ngộ Không, Sa Tăng cùng Trư Bát Giới có thể trực tiếp liên hệ với nhau qua tâm linh.

"Đại ca cùng nhị ca cẩn thận! La Sát Vương này có gì đó rất quái lạ... A a a!!!"

Sắc mặt vẫn vặn vẹo vì đau đớn, một cánh tay của Trư Bát Giới vươn lớn ra, chặn lấy miệng của con trăn khổng lồ đang hạ xuống, sau đó liền bị cắn đứt.

Trong khoảnh khắc đó, thân thể của Dị Thần Trư Bát Giới liền tan biến thành những hạt ánh sáng li ti, thoát khỏi trói buộc của rồi xuyên qua lớp màng đen, nhập vào người của Tôn Ngộ không.

"Đại ca! Chúng ta giao hết sức mạnh cho ngươi! Ba chúng ta sẽ một lần nữa kết hợp, tiêu diệt La Sát Vương!"

Ở trên không trung, Sa Ngộ Tĩnh trầm mặt, sau đó cũng biến thành [Thần tính] để Tôn Ngộ Không hấp thu.

-------

Khi ánh sáng bao phủ lấy Tề Thiên Đại Thánh, bên cạnh thanh niên tóc đen cũng xuất hiện tiếng bước chân.

Bộ Hán phục trên người nữ giáo chủ vẫn sạch sẽ không dính hạt bụi, nhưng Masamune vẫn có thể cảm nhận được tâm tình của nàng đang rất khó chịu.

"Có cần nhất thiết phải vậy không? Một tên Dị Thần Trư Bát Giới không thể để ngươi dùng đến loại sức mạnh từ bên ngoài thế giới này, phu quân."

"Dù sao đây cũng là cơ hội để ta thử vận dụng năng lực này, không dùng thì quá lãng phí."

"... Dù đã đạt đến cảnh giới Niết Bàn, ta vẫn cảm thấy ngọn lửa của tâm trí ta có thể bị dập tắt và bị hủ hóa bởi loại năng lượng này."

Tình trạng thân thể biến dị kỳ lạ, thậm chí là đáng sợ của Tokoyogi Masamune không hề khiến nữ giáo chủ ngạc nhiên.

Trong một tôn giáo hay giáo phái, người gần với Thần nhất luôn là các Tế Ti - Mà Luo Hao cũng là một Phương Sĩ, tương đương với Công Chúa Vu Nữ của Nhật Bản, nàng sớm đã cảm nhận được các biến dị trong linh hồn của thanh niên tóc đen từ khi hắn mới trở về.

Nhưng mà hắn vẫn là hắn, ít nhất điều này nữ giáo chủ có thể chắc chắn. Mà với sự giúp đỡ từ các Vu Nữ cùng các Công Chúa Vu Nữ dưới tay Masamune, nữ giáo chủ cùng thanh niên đã nghiên cứu ra cách để kéo hắn lại từ [hỗn loạn].

"Loại sức mạnh này sẽ không gây tổn thương đến ngươi, giáo chủ phu nhân... Dù sao nó cũng là do ta điều khiển."

Lấy tay gạt ra cây xúc tu đang lọ mọ định leo lên người mình, nữ giáo chủ lườm thanh niên vẫn đang hí hửng chơi đùa với thân thể biến dị của hắn kia.

"... Đó là [Minh Ước] mà Tề Thiên Đại Thánh có được từ Tận Thế chi Vương?"

"Đúng vậy, nhưng cũng chỉ là bản thiếu thôi. [Minh Ước] chân chính sẽ còn mạnh hơn nhiều."

"Thật là đáng nể. Dù đã đạt đến cực hiện nay của đạo pháp cùng ma thuật, nhưng nhìn [Minh Ước] này ta vẫn cảm thấy như đang nhìn một lớp sương mù."

"[Minh Ước Cổ Xưa] vốn là do các Chân Thần hợp lực cùng xây dựng, đương nhiên bọn hắn sẽ không để [Thiên địch] của Dị Thần phá giải.... Nhưng chúng ta cũng không cần phá giải nó làm gì."

Dòng máu bên trong người Masamune ngày càng thiêu đốt theo thần lực của Tề Thiên Đại Thánh không ngừng tăng lên, hắn liếm môi, thu hồi lại gậy pháp sư màu đen. Hai bàn tay của Masamune cũng rút lại, biến trở về năm ngón tay thông thường.

"Cẩn thận, Luo Hao. Đây có thể sẽ là kẻ địch sánh ngang với [Dị Thần Daoloth] của năm đó."

Dù sao, ngày đó cũng chỉ là một tia sức mạnh bé nhỏ không đáng kể của Tà Thần, xâm nhập vào thế giới, lợi dụng [quy tắc] của Dị Thần để xuất hiện.

Còn đây là một vị Dị Thần [Tam vị nhất thể], kết hợp thần lực của Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới cùng Sa Tăng - Đồng thời còn có thể sử dụng [Minh Ước] bắt chước với Thánh Quân Rama.

-- Sẽ là một bài kiểm tra thú vị.

...

Các Dị Thần chỉ có thể thể hiện sức mạnh chân chính của mình khi tìm về vinh quang cổ xưa.

"Long Xà! Hãy dâng lên thân thể đẫm máu của các ngươi cho ta! Lửa a, nhóm lên để nung sắt thành Thép! Nước trong, hãy làm lạnh lưỡi kiếm, trả lại cho ta bản chất của [Kiếm]!"

Tề Thiên Đại Thánh tìm về thần thoại cùng vinh quang đã từng đánh mất, tìm về bản chất của [Kiếm].

Nếu như nói các Thần Thép là các vị anh hùng có công tiêu diệt quái vật và cưới lấy công chúa trong thần thoại, thì Thần Kiếm chỉ chính là vị Thần Thép tối cường - Cụ thể hơn, chính là Thánh Quân Rama, [Thép Tối Cường] được giao nhiệm vụ tiêu diệt tất cả các Thí Thần Giả trong một thời đại.

Thần thoại của ba huynh đệ Tôn Ngộ Không có lẽ bắt nguồn từ việc Thánh Quân Rama cùng Thần Khỉ Hanuman và em trai Raksmana chu du thế giới để tiêu diệt Thí Thần Giả, nhưng qua truyền miệng lại biến nhân vật chính từ một vị [thần nhân loại] thành một vị [Thần khỉ]... Với Hanuman trở thành hình tượng của [nhân vật chính].

Nhưng khi tìm về bản chất, Tề Thiên Đại Thánh lại có thể kết nối với chính thần thoại cùng trách nhiệm của Thánh Quân Rama, từ đó có thể dùng được một phần sức mạnh của [Minh Ước Cổ Xưa].

"Các Ma Vương tàn bạo đang xé rách đại địa, các La Sát Vương đang đi săn chúng ta! Ta là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, ngày hôm nay sẽ bước lên con đường thử thách của Địa Ngục, để trở thành [Thần Kiếm] tiêu diệt Ma Vương, bảo vệ chính nghĩa!"

Ngôn linh của Tề Thiên Đại Thánh chạm đến một nghi thức nào đó đã được các vị Chân Thần trong quá khứ hợp lực bày ra, thần lực trong thân thể hắn liên tục tăng lên với tốc độ chóng mặt, áp lực lớn chưa từng có xuất hiện trên người của hai vị Thí Thần Giả.

-- Dù thần lực không thể so sánh cùng với ma lực, nhưng Masamune sơ bộ ước tính lượng thần lực trong người của Tề Thiên Đại Thánh lúc này đã tăng lên gấp mười lần.

Trư Bát Giới hóa thành lợn rừng dưới thân để hắn cưỡi, Sa Ngộ Tĩnh hóa thành con rồng cuốn lấy lưng hắn, đầu rồng thò ra sẵn sàng nghe lệnh của Tề Thiên Đại Thánh để tấn công kẻ địch.

Thân thể của vị Dị Thần ba hợp một này ngày một to lớn hơn, cuối cùng cao đến hơn năm mươi mét, nhìn xuống Ma Thuật Vương cùng Võ Hiệp Vương như nhìn hai con kiến.

"Thí Thần Giả a! Ngày hôm nay, hãy để lão Tôn cùng các huynh đệ xóa đi sự tồn tại tà ác của các ngươi!"

Các sợi lông trên người Tề Thiên Đại Thánh dựng lên đầy hung dữ, hắn cầm Gậy Như Ý như là cầm thương của kỵ sĩ, cưỡi lợn rừng phóng thẳng đến lớp màng chắn do Masamune tạo ra.

Với mỗi bước chân của lợn rừng được hạ xuống, địa hình đều bị thay đổi - Từng bước chân đều tạo ra các vết nứt rộng lớn trên mặt đất, nước ngầm phóng lên cao, sóng khí thổi ngã những cây cối ít ỏi còn sót lại. Cánh rừng với diện tích hàng chục km vuông này bây giờ một phần bị Masamune hủ hóa, phần còn lại thì đã hoàn toàn đổ gãy.

Masamune biết rằng đây đã không còn tiếp tục là lúc để chơi đùa. Hắn búng tay, ma thuật trận xuất hiện dưới chân của Erica cùng công chúa Alice, đưa hai thiếu nữ cách ra xa hơn trăm cây số.

Khoảng cách này không có ý nghĩa gì với các Dị Thần cùng Thí Thần Giả - [Thần Tốc] có thể di chuyển đến đó trong tích tắc, đồng thời bọn hắn cũng có thể có các quyền năng để dịch chuyển không gian, nhưng đã đủ để bảo vệ hai vị thiếu nữ không bị hoàn cảnh chiến trường gây ngộ thương.

"... Giúp ta kéo lấy năm phút, Luo Hao."

"Hừ! Năm phút đủ để ta có thể tiêu diệt Dị Thần này!"

Thanh niên tóc đen bật cười nhắm mắt, không quan tâm đến vị [Kỵ Sĩ] đang cưỡi lợn rừng với khí thế kinh khủng khiếp kia.