Khi Paolo đến bờ biển Agrigento, hắn có thể nhìn thấy vài chục ma thuật sư đang khởi động ma thuật trận được chuẩn bị sẵn.
Từng cơn sóng lớn mãnh liệt được tạo ra từ chấn động của vùng biển Địa Trung Hải bị bức tường vô hình ngăn cản, không cho phép chúng tạo ra thiệt hại lên các quốc gia lân cận.
Nhờ vào sự phối hợp của nhiều tổ chức cả chính phủ lẫn phi chính phủ, thiệt hại lần này được giảm xuống mức thấp nhất.
Paolo hài lòng gật đầu.
“Liliana, công chúa Alice đâu?”
“Paolo các hạ, công chúa Alice đang ngủ trên xe.”
Liliana Kranjcar chỉ bàn tay về chiếc xe limo ở đằng xa, sau đó lại lo lắng nhìn về phía bờ biển.
“Chấn động có vẻ đang yếu bớt, Paolo các hạ.”
“Đúng vậy.”
Thủ lĩnh của Coppe-Black Cross rút ra chiếc điện thoại vệ tinh, liếc mắt nhìn các thông báo mới nhất từ đài quan sát
— Không giống như một nhóm ma thuật sư ở thế giới nào đó, các ma thuật sư ở thế giới Campione không hề cảm thấy công nghệ là phiền toái. Bọn hắn còn thường xuyên nghiên cứu cách để kết hợp giữa ma thuật cùng công nghệ, đáng tiếc là đến bây giờ vẫn không có kết quả đáng kể.
Ở bên cạnh, thiếu nữ tóc vàng hiện đang là Diavolo Rosso thúc giục:
“Chú, kết quả như thế nào?”
“Dường như là đã kết thúc.”
Tiếp tục gõ bàn phím điện thoại, sắc mặt của Paolo Blandelli càng nghiêm túc hơn.
“Chúng ta cần phải nhanh chóng liên hệ với hai vị Vương... Ta sẽ thông báo với Andrea các hạ, để hắn xác định vị trí của Ma Thuật Vương cùng minh chủ.”
“Với trình độ của [Quản gia của Vương], chắc hắn cũng ở chiến trường không xa.”
Erica gật đầu. Sau đó, thiếu nữ lại chăm chú nhìn từng cơn sóng lớn đang đổ ập vào bãi biển, nặng nề cảm thán:
“... Ta từng nghĩ rằng miêu tả về các Thí Thần Giả là nói quá lên. Thậm chí là thời gian trước, khi cùng Liliana gặp gỡ [Kiếm chi Vương], ta còn nghĩ rằng hắn không quá đáng sợ.”
“Từ bỏ suy nghĩ này, Erica! Đây là suy nghĩ rất nguy hiểm!”
Paolo trách mắng đứa cháu gái mà mình yêu quý.
“Vì các Thí Thần giả có sức mạnh [vượt xa tưởng tượng của nhân loại], nên bọn hắn mới được xưng là [Ma Vương]. Ở điểm này, ngươi cần phải học hỏi Liliana.”
Thân thể của thiếu nữ tóc bạc run lên.
Erica trừng mắt liếc Paolo, sau đó đầy quan tâm hỏi thăm bạn của mình.
“Không sao chứ, Liliana?”
“Không có gì.” Liliana lắc đầu. “... Chỉ là ta vẫn cảm thấy khó chịu khi nhớ đến [nghi thức triệu hồi] của Hầu Tước Voban.”
Liliana Kranjcar khoanh tay trước ngực, giống như là làm như vậy sẽ cho nàng có thể cảm giác an toàn. Phải mất vài giây vị Đại Kỵ Sĩ của Bronte-Black Cross mới lấy lại bình tĩnh để tiếp tục.
“...Erica. Chúng ta là bạn thân từ nhỏ, vì vậy ngươi càng phải cần tin tưởng ta. Dù chúng ta được coi là [thiên tài], nhưng so với các Thí Thần Giả, sức mạnh của chúng ta vẫn không thể sánh bằng một phần nhỏ của các vị Vương. Ngươi có thể thấy... Công chúa Alice.”
“... Được rồi, ta biết rồi.”
Lại một cơn sóng lớn cao hơn hai mét trên mặt biển đổ ập vào bức tường vô hình, khiến thân thể của mười mấy vị ma thuật sư cùng rung động nhè nhẹ.
Paolo đột nhiên biến sắc, rút thanh kiếm Tây Dương của mình ra chỉ vào mặt đất. Đồng thời, hai Đại Kỵ Sĩ cùng vài nhân viên gần đó cũng có động tác tương tự, đề phòng nhìn vào ma thuật trận mới xuất hiện.
Tiếng xé rách vang lên, thanh niên tóc đen cùng công chúa Alice bước ra từ trong khe hở.
“Hừm hừm... Ta đã đánh giá thấp sự dũng cảm của các kỵ sĩ Italy. Bọn họ vậy mà có thể bỏ qua tính mạng của bản thân để vung kiếm chỉ vào Ma Vương.”
Thanh niên thở dài.
“So sánh với họ thì Uỷ Ban Biên Soạn Lịch Sử còn kém nhiều.” × — QUẢNG CÁO —
Bạch Công Chúa khoác chặt cánh tay của thanh niên, như con chim non nép vào người hắn.
“Masamune, đừng trêu chọc bọn hắn.” Alice bĩu môi. “Đến đón ta!”
“Vâng vâng, công chúa điện hạ.”
Thanh niên tóc đen tuấn mỹ trong áo khoác dài đen, còn Bạch Công Chúa mặc trên người bộ váy dài trắng - Hai màu sắc tương phản của đôi nam nữ xinh đẹp này khiến bọn hắn trông giống như là một đôi nam nữ quý tộc trẻ tuổi bước ra từ trong tranh.
Paolo Blandelli ra hiệu cho mọi người xung quanh cất vũ khí.
“Xin chào ngài, Ma Thuật Vương các hạ.” Hắn cúi sâu người, khoé mắt nhảy nhảy co giật.
“Tại hạ là Paolo Blandelli, thủ lĩnh hiện tại của Copper-Black Cross. Hôm nay ta xin được đại diện cho Seven Sisters đón chào ngài, sự có mặt của ngài tại Italy chính là niềm vinh hạnh của chúng ta."
"Các thủ lĩnh khác của Seven Sisters đâu? Không dám đến gặp ta?" Thanh niên tóc đen bước đến chiếc xe Limousine, công chúa Alice ở bên cạnh vẫn khoác tay hắn.
Paolo bước nhanh ở đằng sau, nở nụ cười khổ.
"Không phải, thưa Ma Thuật Vương. Các thủ lĩnh còn lại của Seven Sisters đang canh gác tại các khu biển của Địa Trung Hải, họ cũng không biết rằng ngài sẽ đến... sớm như vậy."
Bảy vị thủ lĩnh vốn định đón Ma Thuật Vương ở sân bay, nhưng chiến đấu xảy ra quá đột ngột - Bọn hắn chỉ có thể khẩn cấp đi hỗ trợ các khu vực xung quanh để đảm bảo không gây ra thiệt hại quá lớn.
Lampedusa dù thuộc về Italy nhưng lại nằm gần Châu Phi hơn, bốn phía xung quanh cũng còn rất nhiều hòn đảo và bãi biển đông người khác.
Không phải nơi nào cũng đã có hơn mười vị ma thuật sư chờ sẵn - Theo dự kiến của bọn hắn, Ma Thuật Vương sau khi đến máy bay sẽ còn đón tiếp các vị thủ lĩnh của Seven Sisters, nên việc Masamune trực tiếp “nhảy máy bay” chiến đấu khiến bọn hắn trở tay không kịp.
Giờ này chắc đa số đang vất vả khởi động [kết giới] để ngăn chặn dư âm của biển động a...
Cũng may là đã sắp kết thúc.
Bạch Công Chúa đột nhiên biến mất, mà Masamune cũng không có tỏ vẻ gì là kinh ngạc. Hắn mở cửa xe, rướn người vào trong, sau đó lấy tư thế ôm công chúa ôm một vị [công chúa Alice] khác ra.
Paolo thấy vậy liền nuốt lại câu hỏi vừa định hỏi vào trong miệng.
— Cắt đứt việc [yêu đương] của người khác là sẽ bị trời đánh, hoặc tệ hơn là bị Thí Thần Giả đánh. Trời đánh còn có thể nói rằng ngươi đen đủi, nếu mà bị Thí Thần Giả xử lý vì tội danh này... Paolo cảm thấy một đời anh danh của mình sẽ trôi theo dòng nước.
“Ta đến rồi. Tỉnh dậy thôi, [công chúa].”
Alice mở đôi mắt đầy mơ hồ, sau đó nghịch ngợm vòng cánh tay qua cổ thanh niên.
“Nhaaaa~ Xin chào Ma Vương! Ngài lại đến [bắt cóc] taa~”
“Vâng vâng, đúng rồi.”
Các vị ma thuật sư cùng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim - Bọn hắn không thấy gì cả.
Paolo quyết định khi về Italy sẽ cắt lương của bộ phận tình báo. Thế này thì làm gì có vẻ gì là [bị bắt cóc] hay [chiếm đoạt]? Đây là [sủng], có được không?!
Mẹ nó các ngươi không nhìn thấy ánh mắt của cháu gái ta cũng đang sáng lên sao?.... Không tốt!
Trong lòng Paolo lộp bộp báo động.
Rất may cho hắn, một tên ngu ngốc tóc vàng cùng quản gia của hắn cũng vừa bước qua khe hở không gian vừa nãy, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
[Kiếm chi Vương] nhìn bên ngoài có vẻ hơi chật vật, mái tóc vàng lộn xộn, nhiều chỗ trên người có dấu hiệu bị bỏng cháy xém.
Nhìn thấy Masamune, hắn bất mãn quơ quơ nắm đấm:
“Bạn thân! Ngươi vậy mà lại bỏ ta lại một mình! May mà Andrea chỉ cho ta lối đi, nếu không ta lại phải bơi vào bờ!”
“Minh chủ, xin ngài chú ý đến hành động của mình.”
Andrea Rivera đẩy đẩy mắt kính đầy bực bội.
Quay mặt sang thanh niên tóc đen, [Quản gia của Vương] chỉnh lại bộ vest, cúi người: “... Rất vinh hạnh được gặp ngài, Ma Thuật Vương đại nhân. Ta là Andrea Rivera, rất cảm ơn ngài đã đến đây, thậm chí còn đáp ứng lời mời từ [Kiếm chi Vương].”
Trả lời hắn lại là công chúa Alice. × — QUẢNG CÁO —
“Danh tiếng của [Quản gia của Vương] vẫn vươn rất xa, Andrea Rivera. Không phải ai cũng có thể là một người phụ tá đắc lực cho [Vương].”
“Làm sao có thể so sánh với Bạch Công Chúa.” Andrea đẩy kính mắt, khiêm tốn trả lời.
Bạch Công Chúa cấu nhẹ vào cổ của Masamune, ra hiệu cho hắn thả mình xuống. Nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, Alice ngay lập tức khôi phục lại hình ảnh của một vị công chúa hoàng tộc cao quý.
“Được rồi, Alice. Ta cũng không muốn tốn nhiều thời gian vào các công việc ngoại giao.”
Masamune vỗ nhẹ mu bàn tay của công chúa Alice. Bạch Công Chúa hiểu ý, nhẹ nhàng bước lùi lại một bước, nhường vị trí cho thanh niên tóc đen.
“Salvatore Doni tỷ thí thất bại, như vậy theo như thoả thuận giữa chúng ta, từ hôm nay Italy sẽ trở thành lãnh địa do ta cai quản.”
“Ô ô... Bạn thân a, ngươi thật là lạnh lùng...”
“Chờ - Chờ đã! Ma Thuật Vương các hạ, điều này chúng ta chưa hề được biết đến!” Andrea Rivera hoảng hốt phản đối.
Masamune quay người, kỳ quái hỏi lại:
“Vậy thì sao? Italy là do [Kiếm chi Vương] quyết định, hay là do ngươi quyết định?”
Hắn liếc mắt nhìn các ma thuật sư ở xung quanh. Tất cả bọn hắn đều giữ im lặng, chỉ trố mắt nhìn hai vị Vương.
Dù là Paolo bây giờ cũng không biết phải làm gì. Hắn muốn nói một vài câu, nhưng lại bị Erica giữ lại - Thiếu nữ Diavolo Rosso lo lắng lắc đầu.
“... Ma Thuật Vương đại nhân,... Ta nghĩ việc này chúng ta cần phải thông báo với các thủ lĩnh còn lại của Seven Sisters trước...”
Có một tên ma thuật sư rụt rè nói.
Không phải tất cả các thành viên ở đây đều là người của Copper-Black Cross. Tên ma thuật sư này cũng chỉ có ý nghĩ rất đơn giản: Vấn đề này không phải là bọn hắn có thể đưa ra quyết định, sẽ phải do các thủ lĩnh của Seven Sisters trả lời.
Nhưng đáng tiếc là hắn đúng là [ví dụ] mà Masamune đang cần.
“Ồ... Như vậy ý của ngươi là thoả thuận giữa ta và Salvatore Doni là không có ý nghĩa, cần phải được [các thủ lĩnh của Seven Sisters] đồng ý thì mới được?”
“Tại hạ không có ý đó!”
Tên ma thuật sư vô danh sợ hãi trả lời.
Masamune búng tay.
— Paolo cảm thấy rất may mắn là Erica kịp cản hắn, đồng thời cũng cảm thấy may mắn rằng mình chưa ăn gì từ sáng.
Chỉ thấy cái bóng dưới chân tên ma thuật sư sôi trào, sau đó ánh mắt hắn biến đờ đẫn. Bắt đầu từ hai bàn chân, thân hình của hắn dần chìm xuống dưới bóng tối rồi hoàn toàn bị nuốt chửng.
Những tưởng rằng như vậy là kết thúc, các ma thuật sư lại lạnh cả sống lưng khi nghe thấy tiếng “cờ rốp” giòn tan vang lên - Có vật gì đó đang [nhai] ở dưới bóng tối.
Trong suốt quá trình không đến vài giây đó, biểu cảm trên gương mặt hai vị Ma Vương đều không thay đổi. Salvatore Doni sau đó còn nhặt lên một cành cây trên bãi cát, chọc chọc vào nơi cái bóng đã biến mất, thán phục bình luận.
“Oa! Nếu như ta tiếp tục chiến đấu, có phải cũng sẽ bị kéo vào trong bóng tối như vậy?”
“... Ai biết được.”
Xương của ngươi quá cứng, các Thợ Săn từ Bên Ngoài không nhai được.
Masamune phủi tay, liếc nhìn gương mặt cứng ngắc của Andrea Rivera cùng các vị kỵ sĩ lẫn ma thuật sư xung quanh, rất tự nhiên ra lệnh:
“Tìm chỗ để ta nghỉ ngơi, ngồi trên máy bay từ Nhật Bản đến Italy quá lâu, ta hơi mệt mỏi.”
“Vâng, [Vương].”