Tà Thần Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi Không Bỏ

Chương 7: Phó Bản Tân Thủ




Nhật ký viết đến đây thì đột ngột im bặt, mặt sau vẫn còn dấu vết một trang giấy bị xé xuống, tờ giấy kia chính là những mảnh vụn được tìm thấy dưới gầm giường.

Rốt cuộc từ ‘cô ta’ là đang ám chỉ ai?

Sau đó, Quý Ngư cũng miêu tả lại nội dung bức vẽ cậu phát hiện trong phòng đồ chơi.

Lý Triệu đập bàn, đứng lên nói: “Chắc chắn là người vợ tinh thần có vấn đề, đánh mắng con cái, đẩy em gái xuống hồ nước, còn nói dối là mất tích, cuối cùng bị người chồng phát hiện cô ta là hung thủ.”

Những người khác cũng gật đầu tán đồng, kết hợp nhật ký và tranh vẽ thì đây là kết luận duy nhất.

Nhưng Quý Ngư vẫn cảm thấy có vài chi tiết không khớp với nhau, lông mi dài rũ xuống che đậy cân nhắc ở đáy mắt, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, cậu phát hiện cửa sổ đối diện có bóng người lấp ló bên ngoài.

Cậu vội vàng đứng lên chạy đến trước cửa sổ, An Thạch Hà cũng khẩn trương đứng dậy hỏi: “Làm sao vậy, phát hiện cái gì sao?”

Trương Quân rút mình trên sô pha, sợ tới mức cả người run rẩy, “Không, không lẽ là con quỷ kia trở lại!”

Quý Ngư đứng trước cửa sổ nhìn đình viện, trong màn mưa, mọi thứ đều trở lên mơ hồ hỗn độn, lúc ẩn lúc hiện.

Cậu nghiên người, đối mặt với những người khác nói: “Vừa nãy bên ngoài có bóng người.”

Trương Quân run lợi hại hơn, “Là nó, nó lại tới nữa!”

“Mọi người cứ bình tĩnh, trời tối rồi, chúng ta đã sắp tiến gần đến sự thật, tuy đêm nay không ngửi thấy mùi thơm mê hoặc tâm trí con người, nhưng là tôi vẫn đề nghị mọi người nên thay phiên gác đêm, tuyệt đối đừng ra khỏi cửa.” An Thạch Hà cố gắng bảo trì bình tĩnh, trấn an những người khác.



Quý Ngư bình tĩnh nhìn ngoài cửa sổ, bóng đen vừa nãy khác với quái vật đã đánh lén Đàm Thi Thi……

Nhưng cậu không nói ra, không tận mắt chứng kiến chỉ dựa vào trực giác của cậu chẳng những không thuyết phục được người khác, mà còn khiến cậu trở thành cái đích để mọi người chỉ trích.

Hơn nữa thứ kia luôn loay hoay bên ngoài biệt thự không tiến vào, nói không chừng đã bị quy tắc của trò chơi hạn chế, tạm thời bọn họ vẫn an toàn.

“Tôi không chung đội với nó đâu, vừa nãy con quỷ đuổi theo nó, không chừng đã bị ghim, ở cùng phòng với nó thì chết chắc!” Vẻ mặt Trương Quân dữ tợn chỉ vào Quý Ngư.

“Tối qua anh cũng chung phòng với Lưu Bồ sao, nhìn dáng vẻ của anh nói không chừng cũng bị nó ghim.” Đường Lê trừng gã.

Từ đầu đến giờ, Quý Ngư không hề kéo chân sau mà còn cứu người nữa, trừ Trương Quân những người khác đều khắc ghi trong lòng.

“Thôi khỏi, tôi tự ở một mình một phòng.” Cậu đồng ý, ở chung với Trương Quân cậu chẳng yên tâm chút nào, hơn nữa cạnh còn có Bùi Đình.

Trước khi lên lầu cậu quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào những người khác: “Nhớ kĩ không được mở cửa sổ ra đấy.”

Những người khác cho rằng cậu đang nói đến con quỷ trong biệt thự, gật đầu đồng ý.

Quý Ngư nhẹ nhàng mở cửa phòng đồ chơi, cẩn thận lắng tai nghe, đợi hồi lâu không nghe thấy tiếng chó sủa mới bước vào phòng, khoá lại.

Phòng đồ chơi không có giường nhưng có một tấm đệm, cậu tuỳ tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa đã tạnh.

Ánh trăng chiếu lên người cậu, quyến luyến từng ngủ quan trên khuôn mặt, làm toàn thân phát sáng.

Một trận khí lạnh thổi qua tai, Bùi Đình nói: “Sao không kéo màn lại như đêm qua?”

“Tao muốn thấy con quỷ bên ngoài biệt thự trông như thế nào, hy vọng đêm nay nó sẽ tới tìm tao.” Quý Ngư trả lời.

Bùi Đình cười nhạt, bỡn cợt nói: “Sao đấy, lúc trước ngươi rất cẩn thận, hiện tại hà cớ gì lại đột ngột quyết định đối mặt với chúng.”

“Chúng? Quả nhiên không chỉ có một con quỷ.” Quý Ngư cầm dao găm thưởng thức đồ đằng, “Mày cũng là dao găm nhỉ, sao vậy, sợ không đấu lại chúng hả?”

“Giời, chỉ cần ngươi nguyện ý sử dụng ta, mặc kệ là quỷ hay thần, ta giúp ngươi giết hết.” Bùi Đình lẩm bẩm bên tai cậu nói, “Trích cho ta tí xíu máu của ngươi đi, ta sẽ thực hiện bất kì nguyện vọng nào ngươi muốn, đương nhiên trừ chuyện thoát khỏi trò chơi, hiện tại vẫn chưa được.”

“Tao ứ cho, đợi phó bản kết thúc thuyền của chúng ta cũng bể thôi.” Quý Ngư lạnh nhạt nói.

Vậy mà còn uống máu người, vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn rồi, biết đâu ngay cả người cũng không phải.

“Haiz, đồ Cá Nhỏ vô tình.” Bùi Đình giả vờ đáng thương nói.

Quý Ngư không thèm để ý đến hắn.



........

Đại sảnh livestream.

“Cuối cùng cũng được ngắm nhìn thanh dao găm kia thêm lần nữa rồi, đáng tiếc vẫn không thấy rõ kiểu dáng của nó.”

“Nhưng mà vị huynh đài về hiệp hội hỏi chuyện trở lại chưa nhỉ, thời gian trong phó bản trôi qua hai ngày rồi, thằng cha đó đi lâu dữ thần.”

“Kệ chả đi, trông mày khác gì con chó đợi chủ không, ha ha ha.”

“Ủa, tui không nghe thấy tiếng, màn hình này còn có công năng giảm âm lượng hả.”

“Hờ, đâu riêng gì âm thanh, đến cái mặt còn chẳng cho bọn mình xem, sau lưng có cái mẹ gì đẹp mà quay chứ! Bà muốn tố cáo trò chơi chó má!”

“Chị gái nóng tánh thế!”

“Nói tóm lại, chân tướng không đơn giản như suy đoán của Lý Triệu, nếu dễ ăn thì đấm người cá cược đợt trước cũng sẽ không thua thảm như vậy.”

“Uầy, ông biết nội tình gì hả, tiết lộ chút đi.”

Không chỉ những khán giả ở đại sảnh có thể xem livestream, mà người chơi bên trong phó bản cũng có thể xem thông qua hệ thống, với điều kiện bọn họ cần phải trả tích phân.

Một số người không thể ngồi yên một chỗ chờ đợi, sau khi nhớ kỹ số phòng livestream của Quý Ngư, chờ đến lúc phó bản sắp kết thúc họ sẽ trở về xem số tích phân đã cá cược, nhưng chỗ tốt của việc ngồi chờ tại đại sảnh chính là sẽ hóng được một ít tin tức liên quan tới phó bản.

.......

Phòng đồ chơi.

Quý Ngư ngồi trên đệm, tay cầm dao găm chờ tới nửa đêm, cuối cùng cũng nghe được tiếng động từ ngoài cửa truyền đến.

“Kẽo kẹt, kẽo kẹt……” Nó lên tầng 2.

Cậu đứng dậy.

Mặc dù bên ngoài không còn âm thanh, nhưng xuyên qua kẹt cửa có thể thấy được một bóng dáng đứng trước cửa.

Nó ở bên ngoài, cách cậu một cánh cửa.

Nháy mắt con quỷ bắt đầu tông cửa, Quý Ngư vội vàng đẩy một thùng đồ chơi bên cạnh chặn cửa lại.

Tông cửa hồi lâu con quỷ phát hiện sức của cậu mạnh đến bất thường, nó phẫn nộ gào rống hai tay nắm then cửa giật lên giật xuống, kết quả giật bay luôn then cửa.

Sau đó bàn tay khô gầy thò qua lỗ thủng, quơ quào bên trong, ý đồ muốn chộp lấy cậu.



Quý Ngư lập tức dùng dao găm đâm phập bàn tay của nó, con quỷ phát ra tiếng thét đau đớn sợ hãi, vị trí bị đâm thủng bắt đầu hư thối, tiếp đó một làn khói nhẹ bốc lên.

Chờ quá trình hư thối dừng lại nó mới dám rút tay về.

Nó không dám tông cửa nữa, ngậm đắng nuốt nổi không cam lòng và sợ hãi rời đi.

Quý Ngư tìm một món đồ chơi to to che lỗ thủng then cửa, xong đâu vào đó cậu mới dám thở phào mà ngồi xuống.

Nếu thanh dao găm đồ chơi có ở đây chắc chắn nó cũng có thể gây thương tổn cho con quỷ như vừa nãy, hơn nữa không ngờ lực công kích của Bùi Đình lại mạnh đến vậy.

Cậu ngồi xuống dựa tường chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, đột nhiên nghe thấy cách căn phòng này không xa truyền đến âm thanh tông cửa.

Phòng đọc sách và phòng ngủ trẻ con bị đám người An Thạch Hà và Trương Quân chiếm dụng, cũng không biết con quỷ kia tìm ai.

Tiếp theo cậu nghe thấy con quỷ phát ra tới tiếng gào đớn đau, xem ra nó chọn trúng phòng của An Thạch Hà và bị thanh dao đồ chơi đâm.

Đúng nhọ, chọn ai không chọn cố tình chọn trúng hai đứa có dao găm.

Quý Ngư đồng tình nghĩ.

“Chậc chậc.” Bùi Đình cũng cảm thấy vui sướng khi người gặp họa.

Lại qua một đoạn thời gian rất dài, Quý Ngư không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, xem ra lần này nó bỏ đi thật rồi.

“Thùng thùng……”

Đột nhiên đỉnh đầu bị gõ vang.