Bầy sói cắn nhau đương nhiên phải thấy máu.
Lâm Yêm tay không thể động, còn có chân, nhưng chân cũng bị người ấn xuống, vậy thì dùng răng.
Lúc hai người giao triền nghiền ép không khác gì hai con mảnh thú cắn xé nhược điểm của đối phương.
Tống Dư Hàng bị cắn đau, tóm cổ nàng ấn vào gối, thở hổn hển, tròng mắt đã bị ghen ghét lẫn phẫn nộ hằn lên những tơ máu.
Vốn dĩ chuyện xảy ra hôm nay cô không phải là người không biết lý lẽ, chỉ cần Lâm Yêm cúi đầu nhận sai, giải thích rõ ràng tiền căn hậu quả thì xem như giải quyết xong.
Nhưng nàng lại cố tình dùng cách khiêu khích, đánh vào lý trí nhất mà chọc giận cô.
Tống Dư Hàng vừa tức vừa đau lại uỷ khuất, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì nàng tức giận liền có thể quay đầu tìm nam nhân khác chơi trò mập mờ?
Cô có thể buông bỏ quá khứ của nàng, nhưng không có nghĩa cô có thể chịu đựng việc nàng hành xử như hiện tại.
Tống Dư Hàng cũng có lòng kiêu hãnh, lần đầu tiên động tâm, lần đầu tiên yêu một người lại gặp trúng Lâm Yêm yêu nghiệt này, nhìn nàng cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, cô ghen tức đến sắp phát điên rồi.
Đặc biệt là khi cô chạm vào nàng, nàng lại trốn?
Nàng cư nhiên lại trốn.
Sao nàng có thể trốn.
Chẳng lẽ cùng những người đàn ông đó là cam tâm tình nguyện, còn với cô lại tránh né như rắn rết, không tình nguyện?
Biểu hiện hiện tại của Lâm Yêm hoàn toàn tước đi cọng rơm lý trí cuối cùng, triệt để đoạt lấy sự tỉnh táo còn sót lại của cô.
Giống như có ánh sáng thì phải tồn tại bóng tối, Tống Dư Hàng không phải thánh nhân, sự xuất hiện của Lâm Yêm càng khiến mặt tối sâu thẳm trong con người cô dần thức tỉnh.
Không, nói cách khác, Lâm Yêm chính là bóng tối u ám trong con người cô.
Tống Dư Hàng rút xuống mảnh khăn lụa treo trên đầu giường, đỡ đầu nàng dậy, vòng chắn môi nàng buộc chặt phía sau gáy.
Ngay sau đó chính là tiếng rên ư ử mơ hồ.
Lâm Yêm còn chưa kịp giãy thoát đã bị người nhấc bỗng lên, cảm giác dị vật tiến vào thân thể khiến nàng gắt gao nhíu mày.
Nơi nào đó vẫn chưa hoàn toàn ướt át làm sao chịu được sự giày vò thô bạo như vậy.
Lâm Yêm ngửa đầu, toàn bộ đau đớn thống khổ đều nuốt trọn vào cổ họng.
Đôi tay bị khảo trên đầu giường vùng vẫy trong vô lực, tiếng kim loại không ngừng khua chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thuý, cổ tay trắng nõn mảnh khảnh rất nhanh bị lực ma sát cọ ra những vệt đỏ phá da.
Lâm Yêm nghiêng đầu không muốn nhìn thấy bản thân mình chật vật như vậy, Tống Dư Hàng lại cố tình bẻ cằm nàng qua, chính là muốn nàng phải tận mắt nhìn đến.
Tiếng chửi bới của Lâm Yêm vừa tràn qua kẽ răng lại bởi vì miệng bị bịt kín mà hoá thành tiếng ô ô nuốt ngược trở vào.
Vậy mà dưới sự đối đãi thô bạo thế này thân thể nàng lại dâng tràn xúc cảm kỳ lạ.
Nhất định là vì lâu lắm rồi nàng không mở thân thể, lâu lắm không cùng người.... cho nên mới....
Lâm Yêm mơ hồ nghĩ ngợi, vừa thẹn vừa phẫn uất không cam lòng, hết thảy tư vị đều nhảy đập trong lòng nàng.
Mỗi một lần Tống Dư Hàng chọc trúng điểm mẫn cảm nàng đều nhịn không được quay đầu đi, nghẹn ngào nức nở không có tiết tấu.
Tống Dư Hàng lại mạnh bạo niết cằm nàng xoay ngược trở về, đầu ngón tay không cẩn thận chạm phải thứ chất lỏng ấm áp, nhất thời ngẩn ra.
Cô chạm vào nàng một lần nữa, nước mắt của Lâm Yêm không ngừng cuồn cuộn trào ra nơi khoé mắt.
Nàng mặc dù khóc cũng cắn răng đến chảy máu nuốt trở vào.
Lâm Yêm cảm nhận được động tác của cô, nghiêng người vùi mặt vào trong gối.
Tống Dư Hàng hơi chút bối rối, nhưng chung quy đã bình tĩnh hơn nhiều, sự tình đã đến nước này, vô luận nàng có dừng lại hay không thì kết quả cũng không quá nhiều thay đổi.
Một người kiệt ngạo khó thuần như Lâm Yêm cần phải cho nàng một lần huyết lệ giáo huấn, nếu không cô sẽ phải tức điên tiết lên mỗi khi nàng cùng người khác giở trò ái muội, tuổi xuân chết sớm.
Điều đó khiến cô không khỏi nghĩ đến việc huấn luyện cảnh khuyển dựa trên cách thuần phục một con sói, sói mang đặc tính hoang dã sẽ tấn công chủ nhân, ngươi chỉ còn cách mạnh mẽ cường đại hơn nó mới có thể khiến nó hoàn toàn phục tùng.
Tỷ như Lâm Yêm lúc này, giống hệt một con sói bị đánh gục, nức nở, cái đuôi ngạo nghễ hoàn toàn rũ xuống, nép mình vào một góc lặng lẽ rơi lệ.
Tống Dư Hàng lật người nàng quay về phía mình, cô biết, có đôi khi cũng cần phải cho nàng chút an ủi, vừa đấm vừa xoa mới có thể phá tan lớp phòng tuyến kiên cố trong nội tâm nàng.
Chiêu này trong lúc thẩm vấn cô sử dụng rất thành thạo.
Nhưng nàng là Lâm Yêm, nhìn nàng yếu đuối như vậy, rốt cuộc thì nàng chính là người con gái mà mình yêu, giận thì giận vẫn không tránh khỏi đau lòng, có chút hối hận bản thân mình vừa rồi thô lỗ ngang ngược.
Tống Dư Hàng nhẹ giọng hôn lên nước mắt nàng: "Đừng khóc, thực xin lỗi, tôi sai rồi...."
Lang Vương kiêu ngạo rốt cuộc cũng cúi đầu trước mặt nàng.
Nụ hôn rơi từ trán xuống thái dương khiến nước mắt nàng không thể lẫn trốn được nữa.
Tống Dư Hàng dụng hết khả năng cho nàng toàn bộ ôn nhu.
Cô liên tục lặp lại: "Thực xin lỗi, tôi sai rồi, sai rồi...."
Ngón tay tàn sát bừa bãi trong thân thể nàng rốt cuộc lui ra ngoài, Tống Dư Hàng hết sức chuyên chú làm tốt việc này, kiên nhẫn hôn nàng, từng chút liếm láp miệng vết thương trên người nàng, xoa dịu nổi bất an trong lòng nàng.
"Tối qua tôi vội trở về là vì khẩn cấp thẩm vấn...." Tống Dư Hàng kiên nhẫn nói, hai người không hề đối chọi gay gắt, lúc này cô mới có thể đem mọi chuyện nói ra.
Lâm Yêm ngửa đầu, bị buộc thừa nhận cô ôn nhu, trước sự tinh tế kiên nhẫn trấn an, khoé mắt nàng bất chợt ửng hồng.
Hoàn toàn không giống như vừa rồi khóc đến đỏ mắt, mà vì động tình.
Nàng muốn nói gì đó nhưng miệng bị khăn lụa bưng kín, mở miệng chỉ toàn tiếng nức nở.
Tống Dư Hàng nhất thời bị kích thích, chút kiên nhẫn còn sót lại cũng rất nhanh dùng hết.
Cô hơi nâng người nàng dậy, lót một cái gối chống đỡ thắt lưng nàng.
Lâm Yêm chợt bị nhấc bỗng, ngơ ngác siết chặt nắm tay nhưng cái gì cũng không bắt được.
Nàng biết, Tống Dư Hàng đã tha thứ cho nàng, nhưng trừng phạt không thể bỏ qua, tối đêm nay, nàng có trốn thế nào cũng không thoát.
Lâm Yêm có chút kinh hoảng co người lại, rốt cuộc vẫn phải phơi mình trên giá thượng.
Tống Dư Hàng thì thầm mơ hồ không rõ, Lâm Yêm cũng không thể nghe rõ được cô đang nói những gì.
Một tràn pháo hoa nổ tung trong đầu nàng.
Toàn bộ tiếng thét chói tai đều bị chắn ở cổ họng.
Tống Dư Hàng quá tuyệt, không lưu lại cho nàng chút sinh mạng thoi thóp nào, thậm chí tước đoạt luôn cả quyền lợi hét to phát tiết của nàng..
Lâm Yêm sau khi trưởng thành từng lăn giường với rất nhiều người, cả nam lẫn nữ, tự nhận kiến thức thâm sâu nhưng chưa bao giờ bị người đối đãi thế này, thậm chí có thể nói mỗi lần nàng mới là người nắm quyền chủ động.
Nhưng ngay lúc này đây, tất cả giác quan đều bị người cướp đoạt, Tống Dư Hàng không biết từ khi nào đã mò tới cà vạt, cuối cùng thì đôi mắt nàng cũng bị che kín.
Chẳng phải ứng với câu nói của nàng lúc sáng ở văn phòng đó sao: "Trói tay, che mắt, bịt miệng, thiếu một thứ cũng không được."
Nàng giống như con thuyền gỗ lênh đênh giữa đại dương mênh mông, từng đợt sóng triều vỗ dập ập đến, hất tung nàng lên không trung rồi lại kéo nàng xuống đáy cốc, liên tục lặp đi lặp lại, đến chết mới thôi.
Không biết qua bao lâu.
Lâm Yêm thật muốn ngất đi.
Đến giọng nói cũng không còn hơi sức.
Lúc Tống Dư Hàng tháo xuống mảnh khăn lụa cuối cùng, nó gần như ướt sủng.
Cô mỉm cười bước xuống giường rót nước cho nàng, bổ sung lượng nước đã mất. Chân vừa bước xuống giường chợt giẫm phải thứ gì đó, cô cầm lên quan sát dưới ánh đèn ngủ đầu giường, là một vĩ thuốc tráng nhôm.
Một loạt thành phần hoá học mà cô đọc không hiểu, nhưng có thể đọc hiểu vài chữ tiếng trung: Mất ngủ, trầm cảm, kích thích....
Cô thoáng quay đầu nhìn lại, Lâm Yêm cuộn tròn nằm trên giường đưa lưng về phía cô, chỉ đắp duy độc tấm thảm lông che quá eo nàng.
Nàng vừa rồi đã cấp phủ thêm đi?!
Lòng Tống Dư Hàng đau nhói, cầm lên điện thoại của nàng đặt trên tủ đầu giường, mở ra nhật ký điện thoại.
Tối qua Lâm Yêm tổng cộng gọi hai cuộc điện thoại.
Một là gọi cho cô, lúc đó cô đang trong phòng thẩm vấn, không thể mở điện thoại cho nên không thể tiếp.
Ngày hôm sau lúc ra khỏi phòng thẩm vấn, cô vốn định gọi lại cho nàng nhưng bởi vì quá mệt mỏi, không chờ được cuộc gọi chuyển tiếp đã ngủ thiếp đi, là cô sai.
Tống Dư Hàng thật muốn tát mình một cái thật mạnh.
Cuộc gọi thứ hai là một dãy số xa lạ, hẳn là một trong số những người theo đuổi nàng đi, nhưng là....
Tống Dư Hàng kiểm tra thời gian cuộc gọi thoại, chỉ một giây đồng hồ, có lẽ người nọ vừa bắt máy nàng đã tắt.
Khi đó Lâm Yêm đang suy nghĩ những gì?
Nghe giọng một người đàn ông xa lạ truyền đến: "Uy?"
Lâm Yêm như sực tỉnh khỏi cơn mộng mị, nàng nháy mắt ném điện thoại ra ngoài, toàn thân lạnh lẽo.
Nàng đang làm cái gì?
Nàng muốn làm cái gì vậy chứ?
Không, không thể.
Bởi vì tận mắt nhìn thấy ánh mặt trời cho nên không muốn lại chìm vào bóng tối.
Lâm Yêm từ trên giường bò dậy, kéo ra ngăn tủ đầu giường, cầm lên vỉ thuốc mà nàng rất ít khi dùng đến.
Nàng không thích chúng bởi vì nàng căn bản không cần khắc chế dục vọng của bản thân.
Thể lực bị xói mòn cùng cao trào qua đi có thể khiến nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng khi ấy nàng giống như phát điên moi hết số thuốc trong vỉ ra, toàn bộ nhét vào trong miệng sau đó uống hết cả chai rượu vang.
Lâm Yêm mềm nhũn tứ chi vô lực dựa vào mép giường ngồi xuống, bởi vì tác dụng phụ của thuốc mà không ngừng cảm thấy kinh tởm nôn khan, cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, ngã người ngủ thiếp đi.
Cuộc gọi thứ ba chỉ vừa mới sáng nay.
Sau khi nói chuyện không lâu nàng liền xuất hiện trước cổng Cảnh cục, cùng người đàn ông đó cười đùa vui vẻ.
Tống Dư Hàng có lý do tin rằng nàng cố tình muốn cô nhìn thấy, kể cả việc quán bar mà nàng thuận miệng nhắc tới.
Cô trả điện thoại về vị trí cũ, Lâm Yêm vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi xoay lưng về phía cô, đôi vai có chút run rẩy.
Tống Dư Hàng cúi người thấp xuống muốn bế nàng ôm lên.
Lâm Yêm không kháng cự, toàn thân nàng mềm nhũn như nước, căn bản không có nổi một tia sức lực.
Hai người chóp mũi đối chóp mũi, Tống Dư Hàng sợ nàng lạnh, kéo tấm thảm lông trên giường bọc quanh thân thể nàng.
"Sao không nói cho tôi biết tối qua em vốn không ra ngoài?"
Lâm Yêm rũ mắt, mím môi không trả lời.
Tống Dư Hàng cọ cọ lên trán nàng: "Được, không nói đến việc đó, em không muốn nói thì không nói, tôi ôm em đi tắm có được không?"
Khắp người dính nhớp vô cùng.
Lâm Yêm thoáng gật đầu, thân thể lập tức được nhấc bỗng.
Nàng theo bản năng câu lấy cổ Tống Dư Hàng, Tống Dư Hàng cong môi lột tả ý cười, ôm nàng bước xuống lầu.
Lâm Yêm nhỏ giọng thì thầm: "Trên lầu có phòng tắm."
"Tôi thích xuống dưới lầu."
"...."
Thù dai thật mà.
Lâm Yêm cắn môi, Tống Dư Hàng đặt nàng vào bồn tắm, vặn mở vòi sen, dòng nước ấm chảy xuống cọ rửa thân thể nàng, cảm giác mệt lã rốt cuộc vơi đi rất nhiều.
Tống Dư Hàng cảm thấy ổn mới vặn mở vòi sen hết công suất sau đó chạy vào phòng bếp rót cho nàng một ly sữa bò.
Lâm Yêm cầm ly sữa, miệng nhỏ nhấp từng ngụm không thèm để ý đến cô.
Tống Dư Hàng ngồi xổm xuống, tầm mắt đối thượng tầm mắt nàng, xoa xoa đầu nàng: "Còn đau không?"
Cô không hỏi còn đỡ, vừa hỏi đã khiến Lâm Yêm nhớ lại một màn khuất nhục vừa rồi, gò má nhất thời đỏ lên, nghiến răng trợn mắt.
"Chị đủ chưa, Tống Dư Hàng, xem em thu phục chị thế nào."
"Thật là vinh hạnh."
Chỉ cần nhìn nàng thôi, bản thân cũng thực....
Nhưng hiện tại không phải lúc, Tống Dư Hàng sợ nàng mệt, nhìn thấy ly thuỷ tinh trong tay nàng đã thấy đáy liền nhận lại đặt xuống vị trí gần cánh cửa, cởi áo choàng tắm cùng bước vào trong bồn.
Lâm Yêm trộm liếc nhìn dáng người cô, vừa rồi tối lửa tắt đèn, mắt lại bị chen kín, bây giờ mới có dịp quan sát cẩn thận.
Nếu nói nàng đại diện cho nét đẹp thanh mảnh thì Tống Dư Hàng chính là đại diên cho nét gợi cảm hoang dại
Người bình thường thông qua cường độ tập luyện khắt khe có thể đạt đến cơ bụng sáu múi, nhưng Tống Dư Hàng, Lâm Yêm đếm thử, có đến tám khối cơ!
Chết tiệt, không ổn rồi.
Nếu thể năng của nàng có thể theo kịp nói không chừng nàng cũng đã sở hữu cơ bụng hoàn hảo.
Hơn nữa đối với một người kiên trì tập luyện hằng năm, bộ ngực thường sẽ không chảy xệ, no đủ lại vễnh cao ngạo nghễ.
Lâm Yêm vô thức di dời tầm mắt, tai đỏ bừng.
Thể tích nước trong bồn tăng lên tràn ra ngoài.
Lâm Yêm cho rằng cô lại muốn làm chuyện xấu, cắn cắn môi co người nép vào một góc trong bồn tắm rồi lại bị người một phen tóm gọn trở về.
Tống Dư Hàng ôm nàng, nhiệt khí mờ mịt phả ra lượn lờ trước mặt nàng.
"Xin lỗi em, Lâm Yêm, việc này suy cho cùng vẫn là tôi sai, nhưng tôi không phải muốn che chở nàng, là che chở tiểu Duy, sau khi em bỏ đi tôi đã hoàn toàn cùng nàng nói rõ."
Lâm Yêm hơi hé môi, Tống Dư Hàng giơ ngón trỏ ngăn lại môi nàng: "Đấy là chuyện thứ nhất, thứ hai, việc này phát sinh cũng nhắc nhở chúng ta rằng không thẳng thắn thành khẩn đối mặt, hậu quả chính là sự hiểu lầm đáng tiếc, em hiểu lầm tôi đến bồi hai người họ, tôi lại hiểu lầm em hẹn hò với người khác."
"Tôi sai vì không nói trước với em, xoa dịu cảm xúc ngổn ngang trong lòng em, em sai vì ở trước mặt mọi người lại đi ôm ấp một người đàn ông khác, tôi sẽ không nói đến việc vì dỗi tôi mà em cố tình bày trò."
"Em...." Lâm Yêm không phục, Tống Dư Hàng lại xốc nàng lên tựa vào thành bồn.
Ngón tay dưới mặt nước giảo lên những cơn sóng.
"Cho nên, tối đêm nay xem như bồi thường cho tôi, em không oan."
Lâm Yêm hốc mắt đỏ hoe cố nén lửa giận, ngón tay tàn sát bừa bãi của cô mới chịu rút lui.
Tống Dư Hàng hôn hôn lên trán nàng: "Lại có lần sau, cả vốn lẫn lời double hoàn trả."
Lâm Yêm dùng tay chống đỡ đầu Tống Dư Hàng càng lúc càng đi xuống: "Vậy còn chị, nếu chị lừa dối em thì thế nào? Cùng người khác phát sinh mấy hành vi ái muội thì phải làm sao? Có phải cũng nên bị trừng phạt theo cách tương tự?"
Tống Dư Hàng nắm tay nàng đặt lên môi hôn xuống: "Yên tâm, tôi sẽ không để em bắt được cơ hội đó đâu."
Lâm Yêm sinh hoả khí đẩy cô ra nép sát thành bồn, Tống Dư Hàng lại cúi người ôm siết eo nàng từ phía sau, giọng nói ghìm xuống nhỏ nhất thì thầm.
"Lâm tiểu thư, hôm nay có hài lòng không?"
Thanh âm của Tống Dư Hàng vẫn còn chút khàn đục, chọc nàng nhớ đến tiếng hô hấp nặng trĩu vừa rồi phà vào tai mình.
Sắc mặt nàng tức thì đỏ lên, dùng khuỷu tay hờn dỗi đánh cô: "Tránh ra."
Tống Dư Hàng bật cười, tiếp tục áp sát khoá chặt tay nàng lại: "Sau này nếu muốn cứ tìm tôi, tôi sẽ bật chế độ chờ sẵn chỉ cần em gọi sẽ lập tức xuất hiện."
Lâm Yêm kiên trì giãy giụa nhưng vẫn không thoát ra được thở phì phò: "Cho nên, Cảnh sát Tống thật sự không có kinh nghiệm luyến ái sao? Em không tin!"
Tống Dư Hàng xoay người nàng qua, nhéo nhéo chóp mũi nàng: "Thiên chân vạn xác, nếu không tin, bây giờ sẽ cho em nghiệm hoá?"
Lâm Yêm liếc mắt nhìn xuống sau đó dời đi, mạnh miệng nói: "Em mới không rảnh, hiện tại không còn sức, chị chờ đó."
Tống Dư Hàng hé môi cười, phong bế đôi môi dụ hoặc gần trong gang tấc, giọng nói hàm hồ không rõ.
"Nhưng nói không có kinh nghiệm luyến ái, không có nghĩa.... tôi không xem phim, không tự mình động thủ a...."
"Dù sao thì.... tôi cũng là một nữ nhân 35 tuổi bình thường.... không phải sao?"
Lâm Yêm thở gấp, mi mắt tích đọng những giọt nước mắt: "Ưm.... Quên chuyện này đi.... còn.... chuyện của chị dâu chị chị tính giải quyết như thế nào...."
Tống Dư Hàng dừng lại câu lấy ngón tay nàng, gằn từng chữ: "Kết hôn."
Lâm Yêm giật mình nhìn vào mắt cô: "Hửm?"
Nàng hoàn toàn không ngờ đáp án của cô là như vậy.
Tống Dư Hàng cười cười, những ngón tay câu lấy ngón tay nàng chuyển thành mười ngón đan vào nhau, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng.
"Chẳng phải em nói em không phải người nhà của tôi sao? Vậy chỉ cần em biến thành người nhà của tôi là được rồi, chúng ta ra nước ngoài kết hôn, sau đó có thể đi công chứng trở thành người giám hộ hợp pháp của đối phương, như vậy trong phạm vi lớn nhất mà pháp luật cho phép em đã trở thành người vợ hợp pháp của tôi, người duy nhất có tên trong danh sách thừa kế."
Lâm Yêm nép vào lòng cô, lắng nghe cô thủ thỉ bên tai mình, nhịp tim rối loạn nhảy đập.
Nàng nhất thời không biết phải nói gì, phòng tắm hơi nước lượn lờ phủ ướt tầm mắt, mím chặt môi dưới.
Tống Dư Hàng lại nâng nàng dậy: "Chỉ là năm nay không được rồi, quá vội, hộ chiếu, thị thực, địa điểm cũng nhiều thứ linh tinh khác chúng ta cần phải cẩn thận quyết định, còn về phía mẹ tôi, tôi tin tưởng có thể thuyết phục bà, vấn đề chỉ là thời gian."
Cô tiếp tục lải nhải: "Còn phải mua nhà mới, sau khi kết hôn sẽ dọn ra ngoài, tổng không thể ở nhà em."
Cô vừa nói vừa yên lặng tính toán số tiền tiết kiệm của chính mình, hơn nửa công quỹ hẳn có thể tậu một căn nhà khang trang ở nội thành, nhưng hiện tại khả năng này không lớn.
Lâm Yêm kỳ thực không nghĩ nhiều như vậy, mục đích của nàng chỉ muốn cô thừa nhận mình quan trọng hơn nữ nhân kia mà thôi, muốn cô phải dỗ ngọt mình, rốt cuộc thì lúc đó bao nhiêu tức giận nàng đều phát tán xung quanh, trước mặt công chúng khiến mặt mũi Tống Dư Hàng đều mất hết.
Có ngờ đâu cô lại nói một tràng như vậy, luôn cả việc mua nhà cũng nằm tính toán.
Lâm Yêm cong môi mỉm cười, nước mắt lại lả chả rơi xuống.
Nàng quay đầu tự mình lau sạch, Tống Dư Hàng lại đem người kéo lại, giúp nàng xoa nước mắt.
"Tài sản của em nhiều hơn tôi, vì không muốn em cảm thấy tôi chiếm tiện nghi em nên lúc làm công chứng tôi sẽ đơn phương lập di chúc, em thích thế nào cứ việc quyết định, tôi không ép buộc."
Đến tài sản cũng phân chia rất rõ ràng.
Lâm Yêm thút thít cánh mũi, cong môi: "Cho nên, Tống đội hiện tại đang muốn cầu hôn sao?"
Tống Dư Hàng ôm nàng, xoa xoa đầu nàng: "Xem như đây là lời cầu hôn tương đối hấp tấp đường đột đi, tôi biết em vẫn chưa suy nghĩ đến việc đó, bất quá tôi sẽ không từ bỏ."
Đêm nay, lần đầu tiên Lâm Yêm vươn tay ôm lấy cổ Tống Dư Hàng, đầu gác lên vai cô: "Chờ một chút đi, chờ hết thảy sự tình đều kết thúc."
"Được." Tống Dư Hàng cũng không vội, cô tách ra khoảng cách giữa hai người, chạm khẽ vào gương mặt nàng.
"Nhưng là có một việc tôi hy vọng em phải nhớ thật kỹ."
"Chuyện gì?"
Lâm Yêm gần như bị khảm sâu vào đôi mắt mà nâu nhạt ấy.
"Người thân cận nhất đối với tôi trên thế giới này chỉ có mẹ và em, tôi chấp nhận vì hai người trả giá tất cả, thậm chí có là sinh mệnh, em không được phép xem nhẹ bản thân, phải tin tưởng tôi ---"
Cô nắm tay nàng đặt ngay vị trí trái tim đang nhảy đập.
"Yêu em, vẫn luôn là vậy."
Lâm Yêm đứng hình mất ba giây, cảm nhận nhịp tim đập thình thịch dưới lòng bàn tay mình, khoé môi cong cong, nhào vào lòng cô, ôm siết Tống Dư Hàng.
Tống Dư Hàng cảm thấy giây phút này thật mỹ mãn, phản ôm nàng cực kỳ sung sướng: "Nhưng vẫn có một chuyện hiện tại tôi không thể chờ được."
Lâm Yêm nghi hoặc, quấn lấy eo Tống Dư Hàng, nhìn cô ôm mình từng bước hướng lên trên lầu.
"Là gì?"
Tống Dư Hàng dùng lưng đẩy cửa phòng ngủ, đặt nàng xuống giường, kề sát vào tai nàng noi: "Em nói xem."
Tiếng kháng cự nho nhỏ của Lâm Yêm bị mai một giữa răng và môi.
•
Ngày hôm sau, lúc bị chuông đồng hồ đánh thức khi mặt trời đã treo trên đầu cành, Lâm Yêm bản năng xoay người ngồi bật dậy, vừa ngốc lên được một nửa lưng eo lập tức đau nhói, phịch một tiếng ngã xuống giường, đầu óc quay cuồng.
Nàng rù rì, ánh mắt mê man trở mình ôm chăn, Tống Dư Hàng xoay người kéo nàng ôm vào trong ngực, ôm được rồi lại không nhịn được muốn động tay động chân.
Lâm Yêm có chút phiền:
--- Mẹ nó không biết thoả mãn, tối qua lăn lộn đến hừng đông không biết bao nhiêu lần.
Nàng tuỳ tiện cầm lên cái gối ôm đánh cô.
Tống Dư Hàng vui cười hớn hở bắt được, lật người nàng qua giúp nàng xoa eo.
"Hôm nay em đi làm được không?"
Lâm Yêm lại rầu rĩ hai tiếng, đẩy đầu cô ra.
"Được, được, được, tôi xin phép cho em."
Tống Dư Hàng nói, cái tay đang xoa eo lại rục rịch không an phận.
Lâm Yêm nhíu mày, hữu khí vô lực hé mở đôi mắt: "Từ bỏ...."
Tống Dư Hàng mỉm cười, giơ điện thoại đặt trên tủ đầu giường nhìn thoáng qua, xác thực không còn sớm lúc này mới lưu luyến thu tay về.
"Được rồi, tối nay tan tầm tôi sẽ đến tìm em hoặc đón em về nhà tôi ăn cơm, mẹ tôi rất thích em, tôi nghĩ em vẫn nên tiếp xúc với bà nhiều hơn...."
Lâm Yêm ước gì cô đi nhanh giùm chút để mình ngủ yên, mắt không mở nổi, cũng không nghe rõ cô đang nói gì, hàm hồ đáp ứng.
"Ừm, ừm, đi mau đi."
Tống Dư Hàng bật cười, chân trần bước xuống đất bắt đầu thu thập từng món quần áo trên sàn, nhân tiện bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Tối qua quá mức hăng say không phát hiện, giờ nhìn lại khiến người bình tĩnh mấy cũng phải xấu hổ đỏ mặt, cô đẩy cửa phòng bước ra ngoài, trên hành lang rất nhiều thứ vương vãi bừa bộn.
Tống Dư Hàng bối rối nhặt lên từng món một ném vào máy giặt, tuỳ tiện trút nước giặt vào ngâm, đợi làm xong bữa sáng sẽ bắt đầu giặt.
Lâm Yêm nghe thấy thanh âm tiếng xả nước rả rít trong phòng tắm cách vách, mơ màng ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ thêm bao lâu, nàng một lần nữa bị đánh thức bởi hương vị bữa ăn sáng từ dưới lầu truyền đến.
Đầu vẫn còn choáng, eo nhức chân đau, căn bản không ngốc đầu dậy nổi.
Cửa phòng "kẽo kẹt" một tiếng vang thật nhỏ, Tống Dư Hàng rón rén bước tới mép giường.
"Lâm Yêm, đói bụng chưa?"
Lâm Yêm hơi hé mở đôi mắt, hàng mi dài khẽ động, nhẹ gật đầu.
Tống Dư Hàng giúp nàng dịch góc chăn: "Tôi bỏ thức ăn vào lò vi sóng hâm nóng cho em rồi, lát nữa rời giường nhớ ăn đó."
Lâm Yêm từ trong ổ chăn vươn một ngón tay ra câu lấy góc áo cô.
Tống Dư Hàng vô thức mỉm cười, khom người hôn hôn lên trán nàng, đối phương lúc này mới chịu từ bỏ, thành thật oa vào trong chăn.
Tống Dư Hàng bước đi nhẹ nhàng rời khỏi phòng, giúp nàng khoá kỹ cửa ra vào, lái xe đến Cục cảnh sát.
•
"Sớm, Tống đội."
"Sớm."
Tống Dư Hàng gần như thở hồng hộc chạy vào trong Cảnh cục.
Từ lúc thăng chức đội trưởng cô đã chuyển vào văn phòng riêng, cách văn phòng đội kỹ trinh không xa, cùng nằm trên một dãy hành lang.
Phương Tân cầm tập folder bước tới chào hỏi Tống Dư Hàng, nàng nói xong vốn định rời đi lại đột nhiên dừng bước, nghi hoặc nhìn cổ áo sơ mi của cô, nút cài áo chưa kịp khấu lộ ra hàng loạt dấu răng cùng vệt đỏ ái muội.
Nàng ngước đầu đánh giá nét mặt của Tống Dư Hàng, tuy rằng cô đến trễ nhưng sắc mặt khó kìm nén vui sướng kích động, đuôi lông mày lẫn khoé mắt đều biểu thị sự hạnh phúc.
Tống Dư Hàng hồi thần, nhanh chóng cái cúc áo tít trên cùng, bày ra dáng vẻ đứng đắn.
"Sao vậy?"
"Không." Phương Tân quơ quơ sấp folder trong tay.
"Tìm Lâm tỷ ký tên."
Tống Dư Hàng cầm lấy lật xem, là báo cáo kết quá giám định cô không thể ký thay nên trả lại cho nàng.
"Hôm nay cô ấy xin nghỉ, không vội, mai ký."
"Dạ, vậy không làm phiền Tống đội." Phương Tân vừa đi được hai bước lại nghiêng người ra sau.
"Tống đội giỏi thật, đến Lâm tỷ cũng thu phục được, khi nào phát kẹo mừng a?"
Tống Dư Hàng cắm tay vào túi quần, cúi đầu cười tủm tỉm, nếu đã bị phát hiện vậy cô cũng không nhất thiết phải che giấu làm gì.
"Nhanh lắm, dự tính sang năm."
Phương Tân kinh ngạc ách một tiếng, dùng folder che miệng: "Lập tức sang năm gấp vậy luôn."
Tống Dư Hàng bật cười: "Đúng vậy, Hoàng đế không vội như thái giám đã hối. Àh hả, em cùng Đoạn Thành thế nào, tôi cảm thấy...."
Vừa nghe cô nói, lòng bàn tay Phương Tân lập tức đổ mồ hôi: "Cậu ấy? Tôi chỉ xem cậu ấy như em trai vậy thôi, tỷ đệ luyến thì không được, mẹ em sẽ giết em mất, hẹn gặp lại Tống đội sau a."
Tống Dư Hàng lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười mở cửa văn phòng, đun nước nấu mì.
Chỉ cần hai người yêu nhau, cùng chung giới tính thì có là gì, huống chi là mối tình chị em.
Tống Dư Hàng âm thầm cảm khái, còn chưa ăn được mấy đũa mì thì có cuộc gọi gọi tới, người gọi là nhóm thám tử trinh sát, họ báo cáo đã tìm được tung tích nhóm người từng xâm hại Bạch Linh.
Cô lập tức đứng dậy, rút khăn giấy ra lau miệng chạy ra ngoài.
"Chuẩn bị thực thi bắt giữ!"
•
Đây là một ngôi nhà tạm bợ thuộc thôn nhỏ trong nội thành.
Bên cạnh là xưởng xử lý rác thải, mùi hôi thối tràn ngập trong không khí.
Cảnh sát đang bao vây xung quanh khu vực.
Đoàn người đứng nép vào góc tường, đội trưởng đội trinh sát bước tới thì thầm bên tai cô: "Hai giờ trước hắn trở về, sau đó không hề ra khỏi cửa."
Tống Dư Hàng ra hiệu, hai đội viên ở phía sau bước tới khuỵu gối xuống làm bậc thang, hai cảnh sát giẫm lên đầu gối họ, đạp lên bả vai không chút động tĩnh trèo vào bức tường, mở chốt cửa từ bên trong. Tống Dư Hàng dẫn theo đoàn người nối đuôi nhau tiến vào trong, súng lên nòng, cảnh sát bước gần đến cửa sổ, đẩy ra một khe nhỏ nhìn vào bên trong, bên trong không bật đèn, rất tối, cửa sổ đã được cài chốt, có bóng người thấp thoáng đang nằm trên giường.
Tống Dư Hàng giơ lên ngón trỏ, cử hai đội viên tản ra.
Hai cảnh sát hiểu ý bước tới canh giữa cửa sau phòng hờ người bên trong tẩu thoát.
Sau đó cô phất tay, vài cảnh sát xếp tách ra vây xung quanh cửa ra vào.
Tống Dư Hàng gật đầu, thủ thế đá văng cánh cửa gỗ xông vào bên trong.
Đoàn người ùng ục tiến hành vây bắt, họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào người đang nằm trên giường.
"Đứng dậy, cảnh sát."
Căn phòng sương khói lượn lờ, nồng nặc mùi than đá.
Cánh sát hô mấy tiếng, người nọ vẫn không chút động tĩnh.
Tống Dư Hàng bảo hắn im lặng, nhét khẩu súng trở lại bao đựng, phất phất màn sương mờ, dùng tay xoay người hắn ta lại.
Lúc vừa chạm vào người hắn cô nhất thời chấn kinh, thân thể có dấu hiệu cương cứng.
Tống Dư Hàng nhanh chóng thu tay về, dưới tác dụng của trọng lực, người đàn ông nằm trên giường cứng ngắc nằm ngửa ra, miệng há to, nước bọt tràn ra bên mép, tròng mắt mở to trợn ngược.
Những người đứng gần đó nhanh chóng lui về sau vài bước, có người ho khan, hô hấp như bị tắc nghẽn.
Tống Dư Hàng đưa tay lên trước mũi hắn.
Đã tắt thở.
Cô nhíu mày bảo mọi người ra ngoài trước.
Xem ra phải thu lại ngày nghỉ của Lâm Yêm rồi.
"Gọi điện thoại mời Lâm Pháp y đến một chuyến."
---------------
---------------