Tà Tâm

Chương 9: Thôn Trần gia




Lời tạm biệt hờ hững lúc nãy của Trần Phúc càng khiến cậu khẳng định rằng suy đoán của bản thân là chính xác.

Mục Yên vừa đi vừa suy nghĩ.

Trạng thái chờ đợi đối phương tự chủ động làm lộ ra điểm yếu và sự dồn ép khiến đối phương phải xem đó là ân huệ. Sau đó lại lộ ra vẻ mặt nuối tiếc khi hiện thực không phải thứ bản thân muốn. Sự lạnh nhạt và thiếu kiên nhẫn lúc nãy của lão chính là thái độ cuối cùng đối với vị khách không mời mà đến này.

"Lão ta thật sự chẳng có miếng kiên nhẫn nào." Nguyên nhân là do giới tính của cậu.

Mục Yên vừa ra khỏi phạm vi thôn đã nhìn thấy một chiếc xe taxi đang dừng ở đối diện. Cậu bước đến vừa định hỏi bác tài có thể chở cậu về không thì một gương mặt quen thuộc đã ló ra.

"Cậu..." Mục Yên nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn người trước mắt, hình như đây là tên ngốc đã gây rối ở Tân Sương.

Thiếu niên dường như ngó lơ sự nghi ngờ trong mắt Mục Yên, cậu ta vô cùng vui vẻ vẫy tay chào cậu từ trong xe: "Mục Yên, mau lên đây! Chúng ta cùng về."

Nếu như ở một tình huống khác, chắc chắn cậu sẽ từ chối lời mời này. Nhưng dù sao hiện tại chỉ có một chiếc xe ở đây, nếu còn không đi thì không biết khi nào mới về được đến nhà.

Vừa ngồi vào trong xe, bầu không khí thoải mái bên trong đã làm cho cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cậu thoải mái điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi ngả lưng về sau để nghỉ ngơi. Thiếu niên bên cạnh cũng lấy ra một chiếc tai nghe đeo lên, vừa nghe nhạc, cái đầu cũng tự lắc lư theo giai điệu.

Mục Yên cũng tùy ý đánh giá một chút về người ngồi cạnh mình, cậu ta có vẻ là người hoạt bát, quần áo trên người cậu ta là dạng phong cách cá tính, bên trên áo thun cùng áo khoác da, dưới là quần đen bó sát, thêm một đôi giày boot cao trong vô cùng dữ dằn. Thế nhưng với cái khuôn mặt non choẹt, phúng phính và giọng nói lanh lảnh kia lại không có chút ăn hợp gì với phong cách cậu ta theo.

"Cậu đang quan sát tôi hả?" giọng nói thiếu niên chợt vang lên làm cắt ngang suy nghĩ của cậu. Nhưng Mục Yên cũng không vì thế mà hoảng loạn, cậu vô cùng bình tĩnh đáp lại cậu ta.

"Tôi quên mất! Tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân cho cậu biết, haha." Cứ tưởng cậu ta sẽ tức giận hay khó chịu, nhưng không ngờ vẫn có thể lạc quan như vậy.



"Tôi tên Chu Vân, cùng ngành với cậu đấy." Nói tới đây Chu Vân còn vô cùng tự hào bật cười nháy mắt với cậu. Mục Yên cũng kinh ngạc không thôi, không ngờ cậu ta là người đồng môn với mình. Cậu tự ngẫm, cũng đã một khoảng thời gian rất lâu rồi cậu chưa từng gặp được đồng môn. Nhưng cái tên Chu Vân này nghe cũng khá quen tai. Có thể là do họ Chu, cũng có thể là do nguyên chủ từng nghe qua.

Mục Yên cũng chịu, cậu chưa từng tiếp xúc với đám người nào ở giới huyền học.

Chu Vân mãi không thấy Mục Yên đáp lười liền cảm thấy ngượng ngùng, cậu ta còn nghĩ có vẻ người bạn này không thích cậu ta lắm. Nhưng đợi cái não Chu Vân hoạt động hết công suất chỉ để nghĩ ngợi mấy thứ lung tung thì Mục Yên đã có động tĩnh.

"Ừ, tôi biết rồi." Chu Vân cũng không mong mỏi gì mấy đến chuyện Mục Yên sẽ hào hứng chào đón mình, dù vậy cậu ta cũng đã rất vui.

Ít lâu sau Mục Yên cũng về đến nhà, Chu Vân thì giống như một cái đuôi cứ chạy theo phía sau lưng cậu, vô cùng mặt dày đòi vào nhà cậu uống nước. Mục Yên cũng rất sẵn lòng về điều này, dù sao cả hai cũng có mục đích riêng của bản thân. Đối với cậu tiền là trên hết, nếu đã đến rồi thì cứ có bao nhiêu tới bấy nhiêu đi.

Vừa vặn, để cậu lợi dụng.

"Nhà cậu đẹp quá! cách bày trí quá đỉnh!"

"Nhìn xem, cái tủ trưng bày rượu này thật là... quá đáng sợ!" Chu Vân vừa bước vào đã há hốc mồm ngắm nhìn xung quanh. Nhà của Mục Yên cũng không tính là lớn gì nhưng nó lại được thiết kế theo dạng vừa tiện lợi vừa trông rất ấm cúng. Mọi thứ được bày trí rất ngay ngắn, có trình tự lại rất thanh lịch.

Sự tò mò của Chu Vân khiến Mục Yên buồn cười, chẳng lẽ cậu ta không có nhà à. Những lời này tất nhiên cậu cũng chỉ giữ trong đầu, bởi vì trông cậu ta thật sự rất giống như vậy.

"Muốn uống gì? Ở đây có nước cam, nước lọc và cafe." Mục Yên tựa lưng vào thành bếp nhìn thiếu niên đang mải chống cằm do dự.

Cuối cùng, Mục Yên phải mang cho cậu ta một ly sữa ấm. Cậu cũng không giải thích vì sao lại có sữa dù ban đầu không liệt kê nó vào.

"Chu Vân đúng không, tại sao cậu đến tìm tôi?" Sau khi đợi thiếu niên yên vị trên sofa, cậu cũng ngồi sang chiếc ghế đối diện.

"Mục Yên, cậu có biết vì sao trước giờ bản thân chưa từng nghe thấy tin tức gì về giới huyền học không?" Một câu hỏi đánh đúng trọng tâm làm Mục Yên khó mà không quan tâm.

"Bởi vì giới huyền học bao năm nay đã sớm bị suy tàn và các tông môn gần như bị chôn vùi, tan rã."

"Có thể sẽ còn một số người trong các tông môn khác tồn tại, thế nhưng... nó đã không còn phồn thịnh như trước."

"Hiện tại, chỉ còn duy nhất một Tông tồn tại trong giới huyền học..."

"Đó là Chu Huyền Tông, Chu gia từ xưa đến nay vẫn luôn có chỗ đứng vững mạnh trong giới, đây cũng là gia tộc đầu tiên rèn luyện ra nhiều Thiên sư có năng lực, thiên phú nhất."

"Nói như vậy, Chu gia các cậu đúng là rất có năng lực."



"Nhưng mà, rốt cuộc tôi có liên quan gì đến Chu gia?" Mục Yên nhướng mày hỏi.

"Bởi vì một quẻ của sư phụ tôi." Chu Vân nhấp một ngụm sữa cho thông cổ họng rồi nói tiếp.

"Ông là người đứng đầu Chu gia cũng là Chưởng môn đời thứ mười chín của Chu Huyền Tông đã bói ra được... cậu, sẽ là người thay đổi được vận mệnh giới huyền học."

Khi nghe được lời này Mục Yên có chút sững sờ, không ngờ Chu Vân lại cho cậu một đáp án khó tin như vậy. Lẽ nào vị Chưởng môn kia đã biết cậu không phải là người của thế giới này?

"Mục Yên, hiện tại ngoại trừ đám người ở Chu gia ra chỉ còn cậu là có thể kế nghiệp Thiên sư."

"Cho nên, tôi muốn chuyển lời của sư phụ đến cậu..." Nói đến đây, mặt mày Chu Vân nghiêm lại, cậu ta bật người đứng dậy, cả cơ thể thẳng tắp trịnh trọng hướng về phía Mục Yên cúi gập người 90 độ.

"Hãy nhận sư phụ của tôi làm sư phụ của cậu!"

Chu Vân nhận thấy sự nghi hoặc và do dự trong lòng Mục Yên, nếu hiện tại là cậu ta thì cậu ta cũng khó để tiếp nhận những điều này. Thậm chí, Chu Vân cũng sẽ xem những lời này là một câu chuyện đùa.

"Tạm thời tôi chưa trả lời được, chuyện này không đơn giản chỉ là một câu đồng ý hay không."

"Nếu có thể, tôi muốn gặp trực tiếp sư phụ cậu để trao đổi."

Thiếu niên vừa nghe được Mục Yên đòi gặp mặt sư phụ mình thì vui mừng không thôi, hai mắt cậu ta tỏa sáng, vui vẻ đến nhảy cẫng lên.

"Vậy-vậy tôi dẫn cậu đi liền!"

"Không cần, hiện tại chưa phải lúc."

"Tôi còn có việc phải làm."

...

"Cho nên, đây là việc bận của cậu à?"

Mục Yên cong mắt cười với Chu Vân sau lại tiếp tục chăm chú lướt mục tin nhắn, vài giây sau ngón tay cậu cũng dừng lại ngay dòng tin được gửi một giờ trước.

"Đó là gì vậy?" Chu Vân có chút tò mò chĩa đầu vào nhìn chằm chằm điện thoại của cậu.



Mục Yên nhìn cậu ta vô tư đến mức không để ý khuôn phép thì bất lực bật cười.

"Chu gia các cậu bình thường đều ngồi không chờ sung rụng à."

Vừa nghe đến đây cả gương mặt Chu Vân liền đực ra, lúc sau lại ngượng ngùng đỏ bừng.

"Không, không phải! Chu gia chúng tôi trước giờ đều luôn thành thật, công việc đều là do chúng tôi tự mình tìm đến, chưa bao giờ nhàn rỗi."

"Bình thường chúng tôi sẽ dựa vào thuật bói toán của sư phụ hoặc là tự cảm nhận xem âm khí ở nơi nào xao động rồi tìm đến."

Chu Vân vô cùng cực lực múa mẩy tay chân để giải thích, sự trong sạch của cả tông môn đều trong chờ ở cậu ta đấy! Thế nhưng cậu ta chỉ thấy biểu cảm mím môi nhịn cười của Mục Yên. Thật ra cậu cũng không cố ý trêu chọc Chu Vân mà~

Lộn xộn một hồi lâu, Mục Yên quyết định mang theo Chu Vân đi ra ngoài.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Đột nhiên bị kéo đi như vậy khiến cho Chu Vân có chút không kịp đề phòng.

Cậu cảm thấy người bạn đồng môn này của mình có hơi ngốc, nghĩ lại vẫn có hơi do dự có nên đi gặp sư phụ của tên này hay không. Lỡ như là di truyền thật thì đúng là hơi mệt đấy.

Mục Yên cũng không định giấu giếm điều gì với Chu Vân. Cậu cảm thấy sự việc lần này cũng cần thêm người đi cùng.

Trên đường đi Mục Yên còn tự bói cho bản thân một quẻ.

Quẻ Địa Trạch Lâm, có vẻ lần này chỉ có thể lâm cơ ứng biến.