Tà Tâm

Chương 2: Trường cấp ba Thụy Ninh




Nói chuyện lâu như vậy bất giác đã là hai giờ chiều, Mục Yên ngậm một nửa ổ bánh mì trong miệng vừa đi vừa nhai nhóm nhém, nửa còn lại nếu bỏ đi thì hơi uổng, Mục Yên nuối tiếc thở dài cuối cùng đành phải nhét nửa ổ còn lại vào bao gói lại để vào túi áo.

Nhìn dòng xe chạy thưa thớt trên đường, Mục Yên phủi phủi chút bụi bặm còn dính trên áo sơ mi hơi nhàu nhĩ của mình. Mặc dù tiền kiếm được không ít nhưng cậu chưa lần nào đến khu mua sắm để sắm sửa quần áo cho bản thân. Có thể nói, ngoại trừ có tiền ra thì Mục Yên là tiểu Chưởng môn nghèo nhất trong giới huyền học.

Nhưng, hôm nay cậu nhất định phải sắm cho bản thân một túi đồ lớn! Phải là hàng hiệu!

Không nghĩ nhiều, Mục Yên vừa bắt được xe buýt liền chui qua dòng người tấp nập, sau đó kiếm được một góc yên tĩnh đứng, vừa cười tủm tỉm nghĩ về bộ dạng bản thân khi mặt đống đồ hàng hiệu ấy có phải rất đẹp trai không.

Bác tài thấy hành khách trên xe lên đủ liền hô to: "đóng cửa, đóng cửa!" xe lung lay một chút rồi bắt đầu chạy đi. Mục Yên đứng ở góc cuối đuôi xe, yên lặng tựa vào cửa kính ngó nhìn bên ngoài. Sinh sống mấy năm nay ở thế giới này, cậu chưa từng gặp qua người nào là đồng môn với nguyên chủ. Mục Yên cũng không quá chán nản, ít ra cậu vẫn thấy mấy tên ngoại lai chuyên lừa gạt người già, trẻ nhỏ. Nhưng nhìn đám giả mạo kia làm xằng làm bậy khiến cậu buồn cười vô cùng.

Xe đi một hồi lâu liền dừng lại, Mục Yên gửi trả tiền liền bước xuống. Khu thương mại lớn ơi là lớn đang ở trước mắt cậu đây nè!

Trời ơi! Chút nữa cậu phải thử hết đống đồ giác tiền này mới được, hu-hu mong chờ quá!

Mục Yên đảo lia đôi mắt nhìn xung quanh, cái mặt non nớt chợt căng lên toe toét cười, cũng không để ý hình tượng đứng ở cửa ra vào chống nạnh mà gập bụng cười.

Đây đúng là mùi tiền, đâu đâu cũng phảng phất mùi tiền, đến cả hơi lạnh cũng đầy mùi tiền. Thật là sảng khoái!

Mục Yên tiếp tục không để ý tới ánh nhìn khó hiểu của các nhân viên, ánh mắt sáng rực nhìn tới cửa hàng Dior trước mắt, chưa hết bên cạnh còn có Louis Vuitton, Hermes, Prada, Gucci. Nhìn một cái lại hoa mắt chóng mặt, chưa bao giờ cậu nhìn thấy nhiều thứ xa xỉ như vậy, lại nhìn xuống chiếc áo sơ mi đã cũ mèm còn nhàu nhĩ, bên dưới lại chiếc quần jeans rách gối đã phai màu. Mục Yên thở một hơi dài, thế giới này đã thay đổi quá nhiều.

Dạo một vòng quanh khu này, cậu đã mua được kha khá đồ, nhưng điều làm Mục Yên đau lòng nhất chính là mấy con số trong tài khoản đang không ngừng giảm xuống.

Giảm một số, cậu đau tim gấp bội!

Không sao! Vẫn có thể kiếm lại tiền, cùng lắm thì đơn hàng lần sau tăng giá tiền gấp đôi vậy.

Nghĩ nghĩ một hồi lại cảm thấy vui vẻ trong lòng, cậu vừa ngân nga điệu hát trong cổ họng vừa nhảy chân sáo chạy đi, hai bên tay còn xách ba, bốn vỏ đồ vô cùng xa xỉ.

Mục Yên tự cười một mình đứng chờ thang máy, ấn nút xong vừa hay có người phụ nữ dẫn theo một đứa nhóc đi qua, tay nó cầm cây kẹo mút ăn vô cùng hăng say, Mục Yên còn không biết xấu hổ làm mặt quỷ hù cho đứa trẻ hoảng sợ đến phát khóc. May mà mẹ nó nhanh chóng nhận thấy vội bế con đi, đến sự tồn tại của cậu cũng không nhận ra.

Trong lòng Mục Yên ha hả cười. Thang máy vừa mở, cậu liền chạy vào, đợi một lúc cũng không thấy ai bước vào, cậu mới nhấn nút xuống tầng.

Cánh cửa khép lại cũng chặn đứng bầu không khí ồn ào bên ngoài chỉ còn lại tiếng ong ong của máy móc và tiếng hít thở của người bên trong. Mục Yên đứng gần cửa nhất, nhìn thấy ảnh mình phản chiếu trên cửa thang máy, phía sau còn có một người đàn ông ngồi xe lăn. Đã không nhìn thì thôi, nhìn xong lại vô cùng kinh ngạc.

Mục Yên không ngờ người đàn ông ngồi xe lăn kia lại đẹp đến vậy. Mắt cậu giả vờ đảo vài vòng bâng quơ cuối cùng kiếm được cớ đáp xuống trên người anh ta. Người đàn ông có vẻ mệt mỏi, anh ta tựa lưng vào xe, đầu ngả sang một bên nhắm mắt tịnh dưỡng. Từ góc độ này, Mục Yên thấy được góc cạnh vô cùng sắc sảo của anh ta, làn da mịn không một lỗ chân lông vì mệt mỏi mà trở nên tái nhợt trông vô cùng ốm yếu. lên phía trên chút chính là chiếc mũi cao cùng hốc mắt sâu vô cùng thâm thúy. Mặc dù anh ta không có nhìn đến cậu nhưng nhan sắc này cũng khiến cậu cảm thấy mình đang bị thứ gì đó áp bức đến thở không nổi.

Người đàn ông vốn đang ngủ quên, hai tay đặt trên gối của hắn chợt động, chốc lát mở mắt tỉnh dậy. Hắn thế mà lại ngủ quên, vốn định để thư ký cùng hắn đi xuống nhưng dọc đường hắn lại hạ đường huyết, cơ thể vốn đã ốm yếu tàn tật này của hắn bây giờ lại thêm mệt mỏi. Khỏi phải nhìn cũng biết bộ dạng bây giờ này của hắn vô cùng thảm hại.

Mục Yên thấy cười đàn ông đã tỉnh cũng không tiếp tục nhìn, nhưng bầu không khí bên trong thang máy quá yên tĩnh làm cậu có chút không quen. Bỗng nhiên phía sau phát ra tiếng động lớn, Mục Yên hoảng hốt xoay lại nhìn mới thấy người đàn ông vốn tĩnh lặng chợt sắc mặt không chút huyết sắc, bàn tay nhìn qua trông vô cùng có lực nắm chặt thành xe đến nổi gân.

Mục Yên có chút hoảng sợ, cậu tiến lại gần hỏi han.

"Anh không sao chứ? Anh bị đau ở đâu? Có muốn tôi gọi y tế giúp không?"

Người đàn ông nhìn hắn, trong ánh mắt lóe lên chút bất ngờ sau lại tĩnh lặng trở lại. Hắn không nghĩ sẽ có người đến giúp mình, bản thân cố nhịn cái khó chịu mở miệng muốn nói.

Giọng nói người đàn ông lọt vào tai Mục Yên bỗng chốc như đám lửa cháy rực, như đàn kiến ngọ nguậy vô cùng ngưa ngứa, kì lạ.

Giọng hắn trầm trầm lại vì bệnh tình mà trở nên khàn đục, trông vô cùng dễ nghe.

"Không sao... chỉ là hạ đường huyết." Vừa dứt câu, khóe miệng hắn lại bị thứ gì đó mềm mềm, ngọt ngọt chạm vào. Người đàn ông bất ngờ, hắn mở to mắt nhìn cánh tay trắng nõn nhất thời duỗi ra trước mắt. Thiếu niên này vừa nghe thấy câu trả lời liền mở ra một viên kẹo đút cho hắn.

Trong phút chốc chưa kịp phản ứng hắn đã thuận theo ngậm lấy viên kẹo kia vào. Vị ngọt vừa chạm liền tan, khắp khoang miệng đều ngâm đủ vị nho, còn có hương thơm thoang thoảng đầu mũi còn sót lại trên đầu ngón tay trắng nõn, thon dài kia.

Hắn nghe thấy chính mình nói "cảm ơn" với thiếu niên.

Người trước mắt lại vô cùng vui vẻ, hai mắt cong lên thành vầng trăng nhỏ cười với hắn.

Đợi qua một lúc, đến khi thang máy mở ra, thư ký của hắn cũng đã đến. Thư ký Kim hối hả chạy đến, rõ ràng mới nãy Tần tổng còn bảo ngày ấy sẽ ở đây đợi hắn tìm thuốc đến thế mà quay lại mới phát hiện ngài ấy bỗng nhiên biến mất rồi, làm cho hắn rốt ruột đến tim muốn thòng ra ngoài, vội vã chạy đi tìm. Cuối cùng vất vả lắm mới thấy được Tần tổng thì ngài ấy lại xuất hiện cùng với một thiếu niên vô cùng kiều diễm bên cạnh. Thiếu niên còn vô cùng vui vẻ cười vẫy tay chào hắn, vậy có phải hắn tìm được Tần tổng cũng nhặt luôn cả Tần phu nhân không?

Mục Yên vô cùng săn sóc đẩy xe lăn người đàn ông đến bên cạnh thư ký Kim.

Thư ký Kim nhìn vẻ mặt sếp của mình, vô cùng hiểu chuyện cúi đầu chào thiếu niên kiều diễm kia.

"Chào cậu, tôi là thư ký Kim, cảm ơn cậu đã giúp đỡ ngài Tần."

"Không, không có gì. Chỉ là tình cờ gặp được thì ra tay giúp đỡ thôi."

"Dù sao cũng không mất mát gì, chỉ là một viên kẹo thôi." Mục Yên lịch sự mỉm cười.

"Vậy... vậy cám ơn cậu một lần nữa, việc còn lại cứ để tôi. Ngài Tần vô cùng biết ơn cậu." Thư ký Kim cũng lịch sự đáp. Hắn chuyển tay nắm xe lăn qua mình, nhìn thấy sắc mặt của sếp vô cùng tốt mới biết hắn làm đúng rồi liền yên tâm.

Tần tổng vốn khá hài lòng với cách tiếp đón này của thư ký Kim, chỉ là hắn chưa kịp nhìn lại thiếu niên kiều diễm kia thì ngay cả bóng lưng của thiếu niên cũng không thấy nữa.

Không hiểu sao thư ký Kim nhìn thấy trong mắt sếp tổng của mình có chút tiếc nuối nhỉ. Chắc không thể nào đâu đúng không nhỉ??!

Tần tổng vô cùng mất hứng tự chuyển bánh xe.

"Trở về."

Thư ký Kim cam cảm thấy có lẽ sếp mình bị đa nhân cách, một con người không thể nào chuyển đổi tâm trạng nhanh như vậy!

"Vâng."

Mục Yên thở dài ngả lưng ngã xuống chiếc giường ấm áp của mình, điện thoại trong túi rung lên. Cậu mệt mỏi ngồi dậy, lôi ra nửa ổ bánh mì lúc trưa ăn dở tiếp tục gặm, lúc này mới lấy ra điện thoại mở lên.

Ảnh đại diện nữ sinh kia vẫn sáng, bong bóng chat hiện liên là nữ sinh kia đã phản hồi.

'Giúp tôi.'

Chỉ hai chữ duy nhất được hiện trên màn hình.

Lúc này chuông điện thoại cũng reo lên, có cuộc gọi đến.

"Xin chào, ai thế ạ?"

"Đại sư?"

Mục Yên nhận ra, là nữ sinh đáng yêu lúc trưa kia.

"Đại sư, tôi gọi đến để báo tôi đã nói chuyện này với nhóm bạn kia của mình. Họ lúc đầu không tin nhưng nếu như vậy sẽ bị quỷ tiếp tục quấn lấy, cuối cùng họ cũng chấp nhận gặp ngài."

"Vậy được, cô muốn giải quyết khi nào?"

"Nay, hôm nay luôn được không? Tôi, tôi cảm thấy rất sợ."

Mục Yên mỉm cười, càng sớm càng tốt, như vậy tiên tiền về lại nhanh hơn dự kiến. Cậu nói vào điện thoại:

"Vậy đêm nay nhé, tôi bây giờ sẽ xuất phát, cô gửi tôi địa chỉ đi."

"Được, được ạ!"

Nháy mắt địa chỉ đã được gửi tới. Là trường cấp ba Thụy Ninh, nếu cậu không nhớ nhầm trường học này cũng từng xảy ra vài vụ nhảy lầu tự sát, nguyên nhân chủ yếu là bạo lực học đường. Nếu như con ác quỷ này cũng như những người kia, là nạn nhân của bạo lực học đường thì những người bị nó quấn lấy đúng là không quá khó hiểu. Chỉ là nữ sinh đáng yêu kia, Hạ Vi Vi có quan hệ gì với con ác quỷ này?

Bàn tay lôi ra tấm thẻ bài bằng ngọc, thẻ bài thanh khiết, trong sáng được điêu khắc hình hai con cá uốn lượn đuôi vây chạm nhau, triền miên quấn quýt. Suýt chút nữa cậu đã quên mang theo nó. Đây cũng có thể coi là bùa hộ mệnh của cậu, bởi vì món đồ này là cha mẹ tặng cho nguyên chủ trước khi xảy ra tai nạn.

Trước khi đi, Mục Yên mang theo một cái túi nhỏ, bỏ vào trong đó một thanh kiếm gỗ đào, gương bát quái cùng mấy tấm bùa ngũ lôi mà trước kia cậu đã vẽ. Nhẩm nhẩm trong đầu vài giây, cảm thấy đồ đạc đã mang theo đủ cậu mới vội vàng xuất phát.

Bắt vội một chiếc Taxi chạy đến địa điểm cũng đã 5 giờ.

Vừa xuống xe, cậu đã thấy Hạ Vi Vi đứng ngoài cổng đợi trong sự thấp thỏm, lo sợ.

Vừa thấy cậu, mọi sợ hãi cũng nhanh tan biến, vội vã chạy đến đón.

"Mấy người khác đâu?"

"Bọn họ vốn không tin chuyện này lắm nhưng cũng đã tụ tập lại trong phòng."

"Vậy được rồi, tôi tự tới tìm họ." Mục Yên cười khẽ, đi theo chân Hạ Vi Vi vào đến KTX.

"Con nhỏ kia vậy mà mời cả đại sư đến, cái gì mà đại sư chứ? Tôi thấy chính là kẻ lừa đảo!" Trương Hán Xảo khó chịu mắng.

"Vậy sao lúc quyết định không thấy cô ý kiến hay phản đối? Bây giờ lại xuất hiện ở đây đoán mò."

"Lục Vĩ Minh! Tao, tao lúc đó không nói là bởi vì, vì tụi bây cũng có ai dám hó hé gì đâu!"

"Sao không thử nhìn lại bản mặt mày lúc đó xem, sợ đến muốn đái ra quần còn dám bắt bẻ tao à!"

"Câm miệng đi! Tụi bây ồn ào quá, mời cũng đã mời, giả mạo cũng được, lừa gạt cũng được. Trước tiên cứ nghe theo lời hắn đi, nếu như lúc đó hắn có cái gì bất thường thì chẳng lẽ bảy người chúng ta không địch lại được một à." Trần Kiệt nói.

"Cũng đúng, trước tiên cứ coi sao đã rồi tính." Lộ Tinh Tinh vừa thỏa thuận xong với nhóm người thì bên ngoài cửa cũng vang lên tiếng lạch cạch.

Cánh cửa vừa mở ra, xuất hiện trước mặt bọn hắn là thiếu niên cao ráo nhưng lại mang một vẻ mềm mại, đáng yêu. Cứ tưởng người nọ vào nhầm phòng, muốn mở miệng nói thế mà lại nhìn thấy đối phương mỉm cười ngọt ngào với họ, giới thiệu.

"Xin chào, tôi là Mục Yên, đại sư mà mọi người mời đến."

"Cái gì! Đây là đại sư mày mời đến hả?"

"Con chó Hạ Vi Vi! Mày đang đùa với bọn tao đúng không?"

"Nhìn mặt nó đi, nói không chừng bằng tuổi tụi này đấy!"

Hạ Vi Vi bị phản đối liền hoảng loạn đến suýt khóc, may có Mục Yên cạnh vỗ nhẹ vai cô an ủi.

"Tôi biết mọi người thế nào cũng sẽ không tin, nhưng mà cái mạng này của mọi người có thật quan trọng hay không chẳng lẽ mọi người lại không biết?" Mục Yên sớm nhìn rõ, thật ra khi nãy lúc vừa bước đến trước khu KTX cậu đã nhìn thấy một vòng quỷ khí quấn quanh khu này.

"Mạng sống tất nhiên là quan trọng rồi! Mày nói vậy có ý gì?" Trần Kiệt tức điên phản bác.

"Vậy là được rồi." Mục Yên nghe thấy câu trả lời của hắn liền mỉm cười.

"Vậy mày nói thử xem tại sao dạo này tao đều ăn cơm không ngon, ngủ không yên."

"Việc này phải hỏi lại chính bản thân cậu rồi. Bản thân không làm chuyện gì trái lương tâm thì sao lại sợ ma quỷ."

Vừa dứt câu đó, Trần Kiệt như phát điên. Hắn không cảm thấy mình sẽ làm chuyện gì có lỗi, nhưng vì sao, vì sao thứ đó cứ bám lấy hắn không buông. Rõ ràng hắn còn không biết nó là ai, vì sao lại không buông tha cho hắn.

"Tôi nghĩ cậu đang suy nghĩ về vấn đề này nhỉ? Nếu không làm sẽ không cần sợ."

"Tôi cũng nghe nói là trước đây không lâu, các người đã chơi trò chơi kia đúng không?"

"Đúng là làm bậy làm bạ, hỏi sao không mất mạng." Câu này cậu tự thì thầm trong lòng, giới trẻ hiện nay thật quá tệ. Cái gì cũng dám chơi, đến mạng sống cũng có thể lấy ra đùa giỡn. Thiệt là...

Thấy đám nhóc gật đầu cậu liền thở dài. Chơi cũng đã chơi, có thể cứu vãn được nữa sao?

"Vậy lúc các cậu chơi đã xảy chuyện gì kì quái không?" Nói đến khúc này bọn họ mắt đối mắt nhìn nhau, chẳng ai dám tiến lên mở miệng nói. Mục Yên cũng rất có sự kiên nhẫn, chỉ là câu chờ được nhưng thứ đó có chờ được không?

"Không muốn chết thì cử một người ra kể lại hết cho tôi!"

Lúc này Vương Minh mở miệng đùn đẩy trách nhiệm.

"Ngô Hạo! Cậu, cậu là người tỉnh táo nhất lúc đó, cậu nói đi."

Nghe lời này cũng phải làm cho Mục Yên đầy hứng thú, nhướn mày. Thứ cậu thấy tò mò không phải là câu chuyện sắp kể mà là người tên Ngô Hạo này.

Hắn ta có gì đó rất kì lạ khiến cho cậu phải tò mò. Từ khi bước vào căn phòng này, trước mắt cậu chỉ có thể nhận thấy sự tồn tại của 6 người, còn tên 'Ngô Hạo' này, sự tồn tại của kẻ này như đang ở mức âm. Nếu như không phải đột ngột nhắc đến tên cậu ta, Mục Yên cũng không biết rằng trong phòng còn có người này.

Một kẻ có lai lịch như thế nào mà có thể giảm độ tồn tại của bản thân xuống thấp đến mức cả cậu cũng không nhận ra?

Người này lớn lên có dáng vẻ ưa nhìn, cũng thuộc dạng cao lớn, cứng cáp. Thế nhưng lời nói trong miệng thoát ra lại vô cùng yếu khí, trúc trắc. Sắc mặt hắn vẫn tĩnh lặng, chỉ có cơ miệng là cử động, vô cùng có khuôn phép giống như một con rối bị điều khiển.

Suy nghĩ này vừa vọt ra, sắc mặt Mục Yên liền tối sầm. Kẻ có thể ở trước mặt cậu giở trò đúng là không biết thân biết phận.

Mục Yên khẽ đưa tay ra sau lưng, làm một cái thủ ấn. Căn phòng trong mắt cậu trở nên khác thường, mùi vị này giống với mùi vị hư thối, mục rữa trên người Hạ Vi Vi. Mục Yên nhắm mắt lại, khẽ đọc chú ngữ trong lòng, lần nữa mở mắt ra, căn phòng đã tràn ngập sương mù đen. Nhóm người trước mắt hóa thành những điểm sáng đang dần chuyển đỏ có lẽ là do ác khí xâm nhập không ngừng hút tinh lực, mà bên cạnh là Ngô Hạo, hắn đã biến thành bộ xương khô không đầu bị điều khiển.

Chết tiệt! Thế mà đã đi đời từ lâu rồi, vậy mà cậu lại không phát hiện ra.

Con ác quỷ này chắc chắn đã từng ăn thịt người nên đạo hạnh mới tăng mạnh như vậy.

Thủ ấn kết thúc, căn phòng cũng trở lại như thường trong mắt Mục Yên. Cậu nhăn mày chăm chú nghe người trước mắt đang khuôn khổ mở miệng kể lại mọi chuyện.

Nhìn vẻ mặt và lời nói lúc nãy của Vương Minh, có lẽ trước khi bắt đầu trò chơi Ngô Hạo đã bị giết chết. Cũng có thể đã chết từ rất lâu nhưng chẳng ai phát hiện ra.