Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Tại Tu Tiên Giới Làm Thuộc Hạ Tà Thần

Chương 2 : Di thư của Vương tú tài




Chương 2 : Di thư của Vương tú tài

Tô Lâm mặt không chút thay đổi, chậm rãi rút lưỡi đao ra, bảo vệ Tô Linh Vũ ở phía sau.

"Tiểu Lâm có ở đây không?" Thanh âm già nua từ phòng ngoài truyền đến, một lão nhân một cony một cony vén rèm mở cửa, thấy Tô Lâm cầm đao mà đứng, giật mình một cái," Tiểu Lâm ngươi làm gì vậy, đao của ông nội ngươi, cũng đừng tùy tiện lấy ra chơi!"

"Hóa ra là Lý gia, ngài có chuyện gì sao?" Tô Lâm cố gắng trấn định, trên mặt lộ ra nụ cười, cũng không buông lỏng cảnh giác.

Lý gia là chiến hữu của Tô Lâm gia gia, từng mất đi cánh tay trái trong chiến dịch chống giặc Đông Doanh, hiện tại mỗi tháng qua lại giữa các thôn, làm người truyền tin tặng vật.

Lý gia lưng đeo rương gỗ trong tay xách một túi vải, vẻ mặt khẩn trương nhìn Tô Lâm.

"Trước khi Vương tú tài thắt cổ, bảo ta mang cái này cho ngươi." Lý gia để túi vải xuống, "Tiểu Lâm, đao này ngươi ở nhà đùa giỡn thì thôi, ngàn vạn lần đừng lấy ra, sẽ bị quan phủ bắt lại."

"Đương nhiên, đương nhiên." Tô Lâm cười đáp.

Lý gia nhìn Tô Lâm một cái, xoay người rời đi, chờ tiếng bước chân bên ngoài hoàn toàn biến mất, Tô Lâm mới thu đao trở về vỏ.

Hắn nhặt túi đồ trên mặt đất lên cởi ra, bên trong đặt một phong thư, còn có một cái váy lụa nhuộm máu.

"Tô huynh, cách nhiều năm không gặp, huynh có khỏe không?

Khi huynh nhận được bức thư này, hồn ta đã xuống dưới cửu tuyền. Trước khi viết thư, ta trái lo phải nghĩ, cuối cùng cảm thấy trong rất nhiều ngươi bè thân thích cũng chỉ có huynh mới có thể tin tưởng ta, tuy rằng huynh đã từng nói ta là người vô thần nhưng huynh cũng từng nói với ta hai từ "khoa học".



Ta nghĩ chỉ có người như huynh mới tin ta.

A Tuyết là hòn ngọc quý trên tay sư tôn, ta và nàng yêu nhau nhiều năm, mặc dù chưa thành thân, cũng đã coi nàng là ái thê.

Ngay tại năm ngoái, ta cùng nàng đã hứa hôn nhưng bảy ngày trước, ta lại tận mắt nhìn thấy nàng c·hết ở trong rừng cây khô, bị người tươi sống mổ đi nội tạng, cắt đi đầu lâu, đặt ở bờ sông, ta đem việc này báo cho quan phủ, huyện nha bộ khoái lại đối t·hi t·hể làm như không thấy.

Ta biết, đây không phải là lỗi của bọn họ, bởi vì không riêng gì bọn họ, ngay cả sư tôn ta cũng vậy.

Tất cả mọi người đều đã quên A Tuyết, bọn họ không nhìn thấy t·hi t·hể A Tuyết, cũng không thể nhận ra trong nhà sư tôn có một khuê phòng của tiểu thư, đó hiển nhiên là phòng của nữ tử, lại bị bọn họ nói thành phòng khách!

Đủ loại chuyện như vậy, đến nay ta vẫn không cách nào hiểu được.

Tinh thần của ta một mảnh hỗn loạn, suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn rồi ta đưa ra kết luận, huyện Long Viên có yêu ma quấy phá!

Đây cũng không phải là ta bịa chuyện, mà là đủ loại quái sự, không thể không làm người ta hướng nơi này mơ màng.

Lúc ấy ta đau đớn mất ái thê, cực kỳ bi thương, nhưng sau khi A Tuyết c·hết không bao lâu, thiếu gia nhà Lý viên ngoại cũng không thấy, hắn là bạn tốt cùng trường của ta, ta nhiều ngày không gặp hắn, vì thế đến nhà bái phỏng, lại nghe được Lý viên ngoại tự xưng dưới gối không có con trai, chỉ có một nữ nhi.

Ta còn giữ lại thi bản từ phú của bạn tốt, đưa cho phụ thân hắn xem, đối phương lại không thấy chữ viết trên giấy.

Ngay hôm qua, Trịnh đồ phu cũng không đến, ta hỏi thăm ba lần, người trong huyện đều đã quên có họ Trịnh.

Không tới vài ngày, vợ con Trịnh đồ phu cũng không thấy, ta nghĩ cũng là bị yêu ma làm hại.



Gần đây ta mơ hồ cảm giác, luôn luôn có một tầm mắt khiến người ta bất an đi theo ta, khi ta ở một mình tầm mắt này đặc biệt, cho nên ngoại trừ ban đêm ta đều tận lực tránh ở một mình.

Ta nghĩ yêu ma đã tìm tới ta, có lẽ có một ngày ta cũng sẽ bị yêu ma g·iết c·hết, khi đó người trên đời đều sẽ quên có Vương Tiêu Phong kỳ nhân, khi đó cho dù ta lưu lại tuyệt bút, cũng sẽ không có người thay ta đưa tiễn.

Gần đây ta trằn trọc khó ngủ, ăn ngủ khó an, cảm thấy bất luận như thế nào, đều phải đem việc này báo cho ngươi biết!

Tô huynh a Tô huynh! Ngươi là tri âm của ta, nên biết Vương mỗ tuyệt không phải là người yếu đuối, lần này đi Âm Tào tuyệt không phải t·ự t·ử, chỉ vì ngươi có thể nhận được thư này, bao bọc quần áo của người vợ đ·ã c·hết bên trong, không biết ngươi có thể nhìn thấy hay không..."

Dưới đó, lại là dài đằng đẵng mấy vạn chữ, nói hết những ngày này hắn trải qua hết thảy, có thể nói là chuyện lớn chuyện nhỏ, một chút cũng không buông tha.

Ở cuối bức thư, một vài giọt nước mắt có thể nhìn thấy rõ ràng.

"Nói đến đây, nguyện quân chi vật vong dã. Giấy ngắn tình trường, phục duy trân trọng. Vương Tiêu Phong, tuyệt bút."

Tô Lâm nhẹ nhàng gấp giấy, thở dài nói: "Vương huynh, đi mạnh khỏe."

Vương Tiêu Phong dùng c·ái c·hết của mình để cho mình có thể thu được phong thư tuyệt bút này, giá trị của nó cũng không phải đơn giản vạch trần sự tồn tại của yêu ma.

Hắn để cho Tô Lâm biết, yêu ma cũng không phải là thứ mờ mịt không thể biết như quỷ hồn.



Tại Vương Tiêu Phong nhận thấy được A Tuyết sau khi c·hết, hắn rõ ràng đã bị yêu ma theo dõi nhưng hắn nhưng không có trước tiên bị yêu ma g·iết c·hết.

Loại tình huống này, chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất, là yêu ma không có trí tuệ nhân loại, thứ hai, là yêu ma lúc ấy không có cách nào g·iết hắn.

Từ Vương Tiêu Phong nhiều lần cảm nhận được quỷ dị tầm mắt đến xem, yêu ma hẳn là đang tùy thời mà động, nhưng không cách nào g·iết hắn.

Nếu như Tô Lâm đoán không sai, yêu ma muốn g·iết người, tất nhiên cần đạt thành một ít điều kiện!

Tô Lâm kéo tay Tô Linh Vũ, đi ra khỏi nhà, t·hi t·hể Tô Tiểu Nga còn nằm dưới tàng cây hòe già ở cửa thôn, cách hắn không quá ba trượng.

Vừa rồi tình huống khẩn cấp, hắn vẫn chưa kịp xử lý.

Tô Lâm ở trước t·hi t·hể ngồi xổm xuống, đầu chôn ở giữa hai tay, không tiếng động mà khóc, móng tay của hắn khảm vào da đầu, tơ máu từ dưới da thấm ra.

Tô Lâm đã sớm nhìn quen t·ử v·ong, năm đó hắn và ông nội ở trong chiến dịch Long Thán, cùng ông nội vào sinh ra tử, đã quen ly biệt, đứa nhỏ lớn tuổi như hắn bị giặc Đông Doanh đ·âm c·hết, người của mấy thôn bị tàn sát tươi sống.

Quân lính vì không để cho ôn dịch lan tràn, mấy trăm mấy ngàn bộ t·hi t·hể chất thành núi, đốt sạch.

Từ đó, Tô Lâm liền cảm thấy c·hết lặng đối với c·ái c·hết.

Nhưng lần này... Tiểu muội hắn đã mất.

"Tiểu Nga, ca sẽ không để ngươi c·hết oan uổng..."

Tô Lâm lau khô nước mắt, ngồi xổm xuống trước t·hi t·hể.

Tô Lâm nhẹ nhàng lật qua thân thể Tiểu Nga, hai mắt đỏ như máu, vẻ mặt như sắt nung.

Bất kể là yêu ma gì, ta cũng sẽ bắt ngươi phải trả giá!