Miêu Linh Nhi bị chọc tức, không dám đối mặt với ánh mắt đầy kinh ngạc của chúng nữ.
Nhị Ngốc chết tiệt kia, dám để lộ bí mật của mình!
Lúc này thật là mất mặt quá mà!
Gương mặt của Miêu Linh Nhi sớm đã thành cầu vòng, làm bộ phải đánh Nhị Ngốc.
Miêu Linh Nhi, nhóc con này lại học thói xấu!
Em cầm vật này làm cái gì? Tuổi còn nhỏ! Không phải để cả ngày nhớ vật này.
Đến đây, tụi chị sẽ tịch thu chúng.
Chúng nữ lại gần, tựa như muốn tịch thu vật trên đất.
Miêu Linh Nhi nghe được câu này, nhất thời nóng lòng sốt ruột, đây là cô cực khổ thu thập được đó, đến cô còn chưa được dùng, há có thể lãng phí.
Miêu Linh Nhi vội vàng vồ tới, siết chặt che chúng, kiên quyết không cho người khác, thấy thế, chúng nữ không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười.
Trình Khả Nhi đi tới, nhỏ giọng hỏi:
Các cô lặng lẽ vễnh tai, chờ Miêu Linh Nhi trả lời một cách khẳng định, chúng nữ trực tiếp tạo thành tổ đoàn đi qua.
Chu Dương đang ngủ nướng ở trên Batmobile.
Đêm qua nghỉ ngơi hơi ít, thừa dịp thời gian này để ngủ bù.
Một giọng nói nũng nịu truyền đến, Chu Dương ngẩng đầu lên, lại thấy đến Miêu Linh Nhi mặc váy công chúa, trên mặt trang điểm, phong thái y như một Loli nhỏ nhắn đáng yêu.
Chu Dương không chút nào keo kiệt tán dương.
Miêu Linh Nhi được khen ngợi thật vui vẻ, ánh mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm.
Các chị ấy nói không sai, một chiêu này xác thực rất có tác dụng.
Chu Dương gật đầu, vươn tay nhận lấy cà phê.
Uống cà phê giúp mình nâng cao tinh thần, Loli thật có lòng.
Chu Dương bưng ly cà phê lên, ngửi một, hương vị hơi là lạ.
Hắn phát hiện Miêu Linh Nhi giương mắt nhìn mình, giống như đang muốn thúc giục Chu Dương uống đi.
Chu Dương nhẹ khẽ nhấp một hớp, hương vị hết sức cổ quái, anh nghi ngờ nói:
Kỳ quái, đây thật sự là cà phê vị mocha à? Vị nó sao cứ quái như vậy nhỉ? Có chút đắng! Có phải em đã bỏ thêm thứ gì vào trong này hay không?
Em không, em không đâu, anh đừng nói nhảm.
Miêu Linh Nhi vội vàng phủ nhận ba câu liền, bởi vì nói dối mà lỗ tai nhỏ nhắn đều thành cầu vòng rồi.
Cô khéo léo ở vừa ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Điều này thật sự có thể để cho Dương Ca yêu mình à?
Cửa xe mở ra, chúng nữ mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào, nhìn thấy Chu Dương cầm ly cà phê trong tay, sắc mặt họ đều cổ quái.
Vừa nhìn cách Miêu Linh Nhi ăn mặc, không cần suy nghĩ nhiều, chúng nữ cũng biết Miêu Linh Nhi đang làm chuyện xấu.
Nhóc con này, lá gan thật là lớn mà, không ngờ nhanh như vậy mà đã hành động rồi.
Chu Dương nhìn thấy chúng nữ tay cầm thuốc, ánh mắt hơi cổ quái, chỉ cảm giác mình đã bỏ lỡ drama gì rồi.
Nhìn thấy chúng nữ ăn mặc xinh đẹp như thế, Chu Dương tâm ý viên mãn.
Đặc biệt sự chú ý nhìn về phía của Viên Thanh Tuyết, chỉ thấy cô gái này hết sức xinh đẹp.
Anh cảm giác huyết dịch trong cơ thể lưu động với tốc độ hơi nhanh.
Chu Dương chưa bao giờ là hòa thượng, không chút nghĩ ngợi đã kéo Viên Thanh Tuyết qua.
Miêu Linh Nhi bên cạnh thấy vậy mắt hơi gấp.
Đây là của ma dược ái tình của cô, sao lại tiện nghi cho chị Tuyết được cơ chứ?
Mặc dù Miêu Linh Nhi mang vẻ mặt nóng nảy, vẫn bị Chu Dương đuổi ra ngoài.
Miêu Linh Nhi khóc không ra nước mắt, kế hoạch của mình xem thành công cốc rồi.
Chờ chút, trong tay mình còn có hơn mười loại đó, nói không chừng những thứ khác lại sẽ hữu dụng.
Miêu Linh Nhi lại bắt đầu bận túi bụi, lần này tìm được là lá trà, điều chế ma dược ái tình.
Chu Dương đánh lâu qua đi, hết sức thoải mái, đi ra khỏi xe thở ra một hơi, chờ ba, bốn tiếng sau Miêu Linh Nhi bưng ly trà lại.
Chu Dương nhìn Miêu Linh Nhi, Loli nhỏ nhắn này lúc nào mà đã trở nên hiểu chuyện được như vậy?
Mình cũng vừa vặn hơi khát rồi.
Lần nữa uống một hơi cạn sạch nước trà.
Vị vẫn hơi quái, tuyệt đối là đã bỏ thứ gì vào.
Một lần thì cũng thôi đi, lần thứ hai chắc chắn là có vấn đề.
Độc gì thì Chu Dương tuyệt không lo lắng, tố chất thân thể mạnh mẽ của anh có thêd miễn dịch trên 90% độc tố.
Huống chi, Miêu Linh Nhi lại rất trung thành, cô không thể nào hại mình.
Cảm giác quen thuộc lần nữa xông lên đầu, Chu Dương rốt cuộc hiểu rõ chuyện xấu của Miêu Linh Nhi muốn làm.
Tuổi còn nhỏ đã dám hạ thuốc đàn ông, đây chả phải đang muốn bị thu thập à!
Miêu Linh Nhi cố tình làm một dáng vẻ đáng thương, rưng rưng muốn khóc.
Sao Chu Dương lại không hiểu tiểu tâm của Miêu Linh Nhi cơ chứ, hôm nay đại hỏa đốt lên, tự nhiên không gì cần phải đè nén.
Trên Batmobile chú định không phải một đêm bình tĩnh, mãi cho đến sau nửa đêm, mới dần lắng xuống...
Chu Dương liên tục chiến đấu, thể lực tiêu hao rất lớn, bây giờ cần bổ sung năng lượng.
Trên xe có rất nhiều vật liệu, trong nhẫn không gian còn có thức ăn, Chu Dương làm một nồi lớn thịt thú biến dị, Mỹ Mỹ qua đây ăn.
Bên ngoài có động tĩnh!
Năng lực thính giác của Chu Dương đã được cường hóa, có thể bắt được tin tức người khác không cách nào nghe được, ngay cả giọng nói mấy khu phố bên ngoài anh cũng đều có thể nghe thấy.
Anh đi ra khỏi Batmobile, tầm mắt xuyên qua bóng đêm, nhìn về phía giọng nói phát ra.
Phương xa ở trong bóng tối, mấy bóng dáng hành động cứng ngắc đang chậm rãi tụ tập về phía này.
Zombie?
Không, Chu Dương có thể nhìn thấy họ chính là nhân loại, biểu tượng cảm xúc trống rỗng chết lặng, giống như chỉ là cái xác biết đi.
Từng giọt sáp đèn cầy rơi xuống nơi bọn đi qua, tình huống này cùng với người phụ nữ trung niên Chu Dương gặp ban ngày quả thật giống nhau như đúc.
Vốn là Chu Dương không để trong lòng, chỉ cần người khác không đến trêu chọc mình, anh chẳng muốn quản nhiều.
Những người này đầu không dùng được, thế nào cũng phải tìm tới cửa chịu chết.