Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 84: Thủ Lĩnh Của Nơi Ẩn Núp? Tôi Không Hiếm Lạ




  • Đây là những thứ chúng tôi lấy được từ trong sở nghiên cứu của Cao gia.

Cuối cùng, vẻ mặt của gia chủ Dương gia tỏ vẻ không muốn nhưng vẫn phải đưa cho Chu Dương một cái rương nhỏ và một tờ giấy viết công thức.

  • Thuốc cường hóa thân thể?

Chu Dương không ngờ Cao gia đỉnh tới như vậy, thế mà lại có thể nghiên cứu ra thứ này? Hiệu suất rất nhanh!

Anh mở rương ra, bên trong có mười hai bình ống nghiệm, đây là thành phẩm của thuốc cường hóa thân thể.

  • Căn cứ vào tin tức chúng tôi lấy được, cao tầng Cao gia và hộ vệ Dạ Oanh đều có sử dụng loại thuốc này.

  • Xảo Yến, thử xem hiệu quả như thế nào?

Chu Dương lấy một cái ống nghiệm đưa cho Liễu Xảo Yến.

  • Cảm ơn Dương Ca!

Trên mặt Liễu Xảo Yến hiện lên sự kích động, cô lập tức ngửa đầu uống hết nước thuốc trong bình.

Thật là đứa nhỏ ngốc, anh lấy em để thử thuốc đấy, thế mà vẫn còn vui vẻ như vậy.

Cô nàng này quá ngây thơ rồi ….

Thứ tốt thì Chu Dương sẽ không lãng phí, anh chỉ là không chắc thuốc cường hóa thân thể này có vấn đề gì không, cho nên gọi một người bên cạnh tới thí nghiệm. Như vậy vừa không lãng phí, vừa có thể biết thuốc này thật sự có hiệu quả hay không?

Sau khi Liễu Xảo Yến uống xong, Chu Dương sử dụng trinh sát, phát hiện tố chất và thân thể của cô đã có sự tăng trưởng rõ rệt.

Chỗ tốt của thứ thuốc này là không có trùng lặp với thuốc cường hóa gen, không biết nó có thể sử dụng lặp đi lặp lại hay không?

  • Nhân viên nghiên cứu còn sống chứ?

Người có thể nghiên cứu ra thứ thuốc này là thiên tài, Chu Dương nổi lên lòng yêu tài năng.

Mọi người lộ vẻ lúng túng:

  • Người nọ là thành viên nòng cốt của Cao gia, sau khi biết được Cao gia thất thế thì anh ta đã tự sát. Chúng tôi đến chậm một bước, cũng may phối phương còn bảo tồn lại.

Người đã chết rồi khá là đáng tiếc, đặc biệt là loại nhân tài nghiên cứu đứng đầu như vậy.

Chu Dương cảm thán một tiếng, sau đó vứt chuyện này về phía sau đầu.

Anh có thể mở bảo rương, vật phẩm mạnh hơn mấy chục lần thứ này anh cũng có thể mở ra, cho nên tuyệt đối sẽ không ở lại cái địa phương này xây phòng thí nghiệm.

Đây không khác nào bỏ gốc lấy ngọn.

Cho dù tìm được nhân viên nghiên cứu thiên tài thì anh cũng sẽ không đổi ý, anh chưa chuẩn bị thành lập phòng thí nghiệm.

Chu Dương tiện tay ném phối phương mà mọi người đỏ mắt cho Liễu Xảo Yến.

  • Mọi ngươi còn có chuyện gì nữa không?

Chu Dương cười híp mắt nhìn mấy đại gia chủ, anh đã sớm biết rõ ý nghĩ của bọn họ.

Lấy ra nhiều lương thực như vậy, còn giao ra phối phương nghiên cứu của Cao gia, chẳng phải là muốn lưu anh ở lại đây sao?

Đương nhiên, cho dù Chu Dương không cần thứ này thì bọn họ cũng không dám tham ô, không ai có can đảm làm điều này.

Chu Dương tùy tiện phẩy tay một cái là Cao gia đã bị tiêu diệt, mà thực lực gia tộc của bọn họ còn kém hơn cả Cao gia.

Đồ vật có tốt đến mấy thì cũng cần phải có mạng để dùng.

  • Chúng tôi đã thương lượng với nhau, nơi ẩn núp Dương Quan không thể không có chủ, chúng tôi đồng ý cho anh làm thủ lĩnh.

  • Khẩn cầu anh trở thành thủ lĩnh của nơi ẩn núp Dương Quan!

Bọn họ quỳ dưới đất, giống như phiên vương cổ đại bái lạy hoàng đế của mình.

Nếu Chu Dương làm thủ lĩnh ở đây thì bọn họ sẽ có rất nhiều lợi ích, đến lúc đó thì sự an toàn của nơi này đã không còn là vấn đề nữa. Chờ khi nào Chu Dương dọn sạch sẽ đám zombie và quái vật phụ cận thì bọn họ sẽ có nhiều tinh lực hơn để đi ra ngoài cướp đoạt vật liệu, quả là trăm lợi không hại.

Nói không chừng, bọn họ còn có thể thành lập đế quốc, đi theo Chu Dương trở thành công thần khai quốc.

Đây là một cơ hội trời cho, bọn họ nhất định phải vững vàng ôm đùi của Chu Dương.

  • Thủ lĩnh của nơi ẩn núp? Tôi không có hứng thú.

Chu Dương không hề suy nghĩ, trực tiếp từ chối.

Đùa, một mình anh mang theo mấy người phụ nữ đi khắp nơi thoải mái đến nhường nào? Hà tất còn phải đeo gánh nặng vào lưng, tìm phiền toái cho mình.

Làm thủ lĩnh của nơi ẩn núp cái rắm, có ích lợi gì chứ?

Hưởng dụng quyền hành, nắm giữ quyền sinh sát?

Anh có thực lực, muốn giết ai thì giết, không ai có thể chế tài anh.

Quyền hạn ở trước mắt thực lực không đáng để nhắc tới.

Nếu anh trở thành thủ lĩnh của nơi này thì mỗi ngày đều phải nhọc lòng mấy chuyện lung tung rối loạn. Sau này an toàn rồi thì còn sẽ có người ló đầu ra làm phản này nọ, sinh ra một đống phiền toái lớn.

Không thấy hoàng đế ở cổ đại sao, có ai mà sống lâu được?

Chuyện này làm sao có thể so với việc anh đi chu du khắp nơi, muốn đi đâu thì đi đó chứ?

Mặc dù mọi người sớm đã đoán được, nhưng khi thấy Chu Dương cự tuyệt vẫn khó nén thất vọng.

Thực lực đến trình độ của Chu Dương thì đã hiếm có thứ khiến anh động tâm.

Bây giờ nghĩ lại, Chu Dương đúng là không quan tâm đến quyền lực.

  • Chu Dương đại nhân, vợ của tôi rất hâm mộ anh, không biết anh có hứng thú đến Vương gia chúng tôi ngồi một chút không?

Gia chủ Vương gia cười ha ha hỏi một câu.

Chu Dương kinh ngạc.

Đây là tình huống gì?

Chẳng lẽ tên này có ham mê với nón xanh, muốn mình tới chơi với vợ của anh ta?

Chu Dương theo bản năng cách xa gia chủ Vương gia, rất sợ mình sẽ bị thứ này lây bệnh.

Đây là bệnh, phải trị.

  • Tề gia có một người đẹp tóc vàng người Mỹ, nguyện ý tặng cho Chu Dương đại nhân.

  • Dương gia có thiếu nữ đang độ tuổi trăng tròn, nguyện ý tặng cho Chu Dương đại nhân.

  • Mã gia có một cặp chị em song sinh mười tuổi, rất tú lệ và đáng yêu, chẳng hay Chu Dương đại nhân có cảm thấy hứng thú hay không?

Tôi là loại người này à?

  • Được rồi, mọi người mang tôi đi xem đi.