Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 72: Thời Tiết Nơi Ẩn Núp Muốn Thay Đổi!




  • Người đến đây xin dừng bước!

  • Nơi ẩn núp Dương Quan đã ngừng tiếp nhận nạn dân, xin hãy lập tức rời đi.

Đây là tình huống gì?

Nơi ẩn núp chính là cảng tránh gió của người sống sót ở tận thế. Nó được thiết lập để bảo vệ sự an toàn của con người, đây là hy vọng cuối cùng của nhân loại.

Hiện tại lại nói nơi ẩn núp không nhận người, như vậy là có ý gì?

Không chỉ có xe của Chu Dương bị ngăn lại, những người chạy nạn tới đây cũng đồng dạng không được cho đi vào.

  • Dựa vào cái gì mà nơi ẩn núp không nhận người chứ!

  • Chúng ta vất vả lắm mới chạy trốn tới nơi này, thế mà giờ ngươi lại nói cho chúng ta biết nơi này không nhận người!

  • Mau cho chúng ta vào, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.

Nhóm người này có già, có trẻ, quần áo rách rưới. Bọn họ thật vất vả sống sót trốn thoát từ trong bầy zombie, chạy trốn tới nơi ẩn núp Dương Quan, bọn họ đã ký thác toàn bộ hy vọng vào nơi này.

Nhưng mà ngay giờ phút này, hy vọng của bọn họ lại tan biến.

Người thủ vệ thần sắc lạnh lùng, giống như đeo băng cứng trên mặt, bọn họ giơ súng trong tay lên, nhắm ngay mấy người đang kích động.

  • Thức ăn ở nơi ẩn núp có hạn, không chứa chấp người ngoại lai.

  • Lập tức rời đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!

Bầu không khí nhất thời giương cung bạt kiếm.

  • Các ngươi dựa vào cái gì làm như vậy?

  • Lẽ nào chúng tôi không phải người à?!

Mọi người xúc động phẫn nộ, đùn đẩy về phía trước.

Bang! Bang! Bang!

Ba tiếng tiếng súng vang lên, đầu của ba người gào to nhất nổ tung tại chỗ, tử trạng thê thảm.

Đây là lời đáp lại của đám thủ vệ, không cố kỵ, không nương tay.

Tận thế không có pháp luật để ràng buộc. Nếu anh làm cho bọn họ khó chịu, nổ súng bắn chết anh, vậy thì muốn nói lý lẽ cũng không có chỗ để nói.

Cuối cùng thì đám người kia vẫn cam chịu lùi về sau.

Bọn họ đi tới nơi ẩn núp chính là vì có thể sống sót, không muốn chết uổng phí như vậy.

  • Nơi ẩn núp chính là cảng tránh gió sau cùng của loài người, chẳng lẽ các ngươi đã quên ước nguyện ban đầu khi thành lập nó à?

Hoắc Điển đứng dậy, thay kẻ yếu lên tiếng.

Hoắc Điển là nhóm người đến nơi ẩn núp sớm nhất, anh là người hiểu rõ nơi này nhất.

Thiếu hụt thức ăn?

Những lời này cũng chỉ để lừa gạt những người ngoài không biết gì mà thôi.

Nơi ẩn núp Dương Quan chiếm một kho lương lớn, thức ăn đủ để cho một vạn người ăn ít nhất năm, sáu năm, trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện vấn đề về thức ăn.

Đơn giản là cao tầng muốn tiết kiệm lương thực, coi người bình thường không phải con người.

Họng súng đồng loạt chĩa về hướng Hoắc Điển, trên mặt anh không có chút sợ hãi nào, thản nhiên đối mặt tất cả.

Anh chậm rãi móc một quyển sổ màu xanh lục từ trong lòng ngực ra, đây là chứng nhận thân phận của anh.

Nhưng mà phản ứng này hình như lại làm thủ vệ hiểu lầm, cho rằng anh muốn móc súng ra.

Một tiếng súng vang lên, đạn bay về phía đầu của Hoắc Điển.

  • Huynh đệ, xuống tay có cần nhanh như vậy không? Chẳng lẽ không thể cho ta một giây chứng minh thân phận à?

Một khắc này, Hoắc Điển rốt cuộc hiểu rõ hậu quả của việc làm màu.

Khi viên đạn bay đến trước đầu của Hoắc Điển, tốc độ của nó càng ngày càng chậm, từ từ dừng lại, sau đó cứ thế mà ngưng kết ở giữa không trung.

Thần sắc của Trang Vũ Tình lạnh như băng, cô chậm rãi thu hồi ngón tay ngọc thon dài, ánh sáng màu trắng cũng chậm rãi tan đi.

Không sai, người vừa mới ngăn cản đạn chính là Trang Vũ Tình.

Chu Dương đã nhận được tiến hóa nguyên sương, sao lại có thể quên được người phụ nữ của mình chứ?

Cô thành công thức tỉnh niệm động lực cấp độ B, trở thành một người thức tỉnh cường đại.

Trang Vũ Tình đã sớm nghe nói nơi ẩn núp rất hỗn loạn, mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy, cô mới kiến thức được chân tướng tàn khốc.

Mất đi sự ràng buộc của luật pháp và đạo đức, lòng người thật quá đáng sợ.

  • Siêu phàm giả?

Toàn bộ thủ vệ kinh hãi, cả đám gắt gao nhìn chằm chằm Trang Vũ Tình, trong mắt đều là vẻ khó tin.

Rốt cuộc thì người cô gái xinh đẹp quá đáng này đã sử dụng thủ đoạn gì? Không ngờ có thể chặn đạn lại!

  • Tiểu thư Trang Vũ Tình!

Có người nhận ra thân phận của Trang Vũ Tình, người nọ kinh hô một tiếng sau đó chạy nhanh đi báo tin.

Có ai ở nơi ẩn núp không biết danh tiếng của Trang Vũ Tình và Trang Vũ Tình?

Trang Vũ Tình đào hôn, Trang Vũ Tình tự sát, vốn tưởng rằng hôn lễ của Cao đại thiếu phải biến thành trò cười, ai mà ngờ người đào hôn lại xuất hiện một lần nữa, hơn nữa còn trở thành siêu phàm giả.

La Chí Huy với tư cách là thuộc hạ trực hệ Cao gia, xảy ra chuyện lớn như vậy thì hẳn là tâm tình của anh cũng rất kém cỏi?

Không nghĩ đến tình thế lại xoay chuyển, Trang Vũ Tình đã trở về.

Nhận được tin, La Chí Huy chầm chậm đi tới, đây chính là một cơ hội tốt để lập công.

  • Trang tiểu thư, cô trở về thật sự là quá tốt rồi! Mau đi theo tôi….

Nhưng mà hắn vừa mới nói được nửa câu thì đã thấy Trang Vũ Tình rúc vào trong lòng của một người đàn ông xa lạ. Thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt La Chí Huy biến đổi kịch liệt.

Trang Vũ Tình à lại dám mang người đàn ông khác vào nơi ẩn núp, đây chẳng phải là đến tận cửa vả mặt Cao gia à?

La Chí Huy giống như ngửi được gió bão gian khổ muốn tới.

  • Các người còn chặn ở phía trước làm cái gì? Còn không mau để bọn họ vào trong.

La Chí Huy vội vàng che giấu sự khiếp sợ trên mặt mình.

  • Họ là?

Lúc này, La Chí Huy mới chú ý tới nhóm hậu cung đi theo sau Trang Vũ Tình.

  • Cái này không có liên quan gì tới ngươi!

Trang Vũ Tình lạnh lùng nói.

La Chí Huy nghe vậy cũng không tức giận, nhiều mỹ nữ xinh đẹp đến thế, một khi anh bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy thì các nàng sẽ tuyệt đối bị các nhân vật lớn chia cắt.

Cho dù anh không thể chiếm được thì còn có thể giới thiệu bọn họ cho các nhân vật lớn, như vậy cũng coi như là một công lao không nhỏ.

  • Các người mới tới đây à? Nơi ẩn núp không an toàn, quên biết các nhân vật lớn thì các người mới có lợi, sau này không cần thiết lo lắng thức ăn và vấn đề an toàn nữa.

Một khi nơi ẩn núp xuất hiện phụ nữ tương đối có sắc đẹp thì sẽ bị trở thành con mồi, cuối cùng thành đồ chơi của các nhân vật lớn.

Cái này đã trở thành quy tắc ngầm của nơi ẩn núp.

Nói xong, La Chí Huy tiến tới trước mặt Tô Nguyên Dao, ngự tỷ xinh đẹp hợp khẩu vị anh ta nhất.

Nhưng mà cổ áo của anh đã bị ai đó túm lại, La Chí Huy không tự chủ được lùi vài bước.

Quay đầu lại, hắn thấy người đàn ông của Trang Vũ Tình đầy mặt băng hàn, lạnh thấu xương.

  • Còn dám nhớ thương người phụ nữ của tôi, lá gan của anh rất lớn! Quả thật không coi tôi ra gì!

Những người này cũng là phụ nữ của người này?!

Làm sao lại có chuyện Trang Vũ Tình sẽ chia sẻ người đàn ông của mình với người phụ nữ khác chứ?!

Tất cả mọi người đều kinh hãi, lẽ nào những mỹ nữ này đều là hậu cung của anh ta?

  • Tiểu tử, mau lập tức buông ra, nếu không tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là hối hận!

Nơi ẩn núp Dương Quan là địa bàn của Cao gia, thân là người thân cận của Cao gia, anh không có gì phải sợ hãi.

  • Còn anh thì ngay cả cơ hội để hối hận cũng không có đâu!

Không cho La Chí Huy có cơ hội phản ứng, một cự lực không cách nào kháng cự truyền đến, sau một khắc, La Chí Huy rốt cuộc cảm nhận được cảm giác như đang bay.

La Chí Huy đúng là đang bay, anh ta bay xa ít nhất mấy dặm rồi ngã xuống đất một cách nặng nề, từ xa nhìn giống như là một con muỗi bị đập chết.

Tất cả mọi người xung quanh đều kinh hãi, qua thật lâu mới phục hồi tinh thần lại.

Chỉ cần một bàn tay là đã có thể tùy tiện ném người ta bay xa mấy dặm, đây là việc mà con người có thể làm được à?

Quả thực là phi nhân loại!

Cho đến khi Chu Dương đã hoàn toàn đi xa thì bọn họ mới phục hồi tinh thần lại.

  • Đờ mờ, lại là một siêu phàm giả!

  • Quá lợi hại! Thật là mãnh nhân!

  • Anh ta giết người! Lại còn là giết người của Cao gia, lúc này là có náo nhiệt để xem rồi!

Đám thủ vệ vốn dĩ muốn ra tay bắt Chu Dương lại, nhưng mà bọn hắn nhớ tới thực lực đáng sợ của Chu Dương, cuối cùng vẫn lúng túng không dám tiến lên.

Siêu phàm giả đã thoát ly giai cấp phổ thông, những người này không phải người mà bọn họ có thể quản, cũng không dám quản.

Thời tiết nơi ẩn núp muốn thay đổi rồi!