Chu Dương trước đó không có cơ hội ra tay với Thiên Ngự - Vĩnh Phong Chi Giới, không biết thứ này có thực sự đáng sợ như Bàn Cổ bây giờ hay không.
Sao lại cảm giác như chạm vào một lớp giấy mỏng vậy, dễ dàng bị rách.
Không đúng, sao lại cảm thấy rằng thôi một hơi thì có thể phá vỡ Thiên Ngự - Vĩnh Phong Chi Giới... ???
Bàn Cổ nhìn về phía Chu Dương với ánh mắt có chút sững sờ, hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra?
Có ai có thể cho ta biết rằng phong ấn trước đây là giả không?
Bản thân đã dốc hết công lực, chỉ muốn cố gắng phá bỏ phong ấn, không ngờ thực lực của Chu Dương lại quá kinh khủng, tiện tay liền có thể phá vỡ phong ấn mà hắn đành phải bó tay kia.
“Ngươi rốt cuộc đã làm cái quái gì vậy?”
“Tại sao ta cảm thấy ngươi rất mạnh mẽ!”
Bàn Cổ thoáng cảm nhận được hơi thở và sức mạnh của Chu Dương, thậm chí hắn còn cảm thấy một thứ gọi là tuyệt vọng.
Như thể nhịp tim của hắn ta cũng có thể tạo thành âm thanh hủy diệt thế giới.
Mở ra thì thế giới sống, nhắm mắt lại thì thế giới sẽ chết.
Sự sống và cái chết của vạn vật đều trong suy nghĩ của hắn.
Đây là thực lực đáng sợ nào? Sáng Thế Thần cũng có thể trở nên mạnh mẽ như vậy sao?
Không, tại sao hắn lại cảm thấy Chu Dương đã vượt qua Sáng Thế Thần, đạt tới cảnh giới mà trước đây bọn họ chưa từng tưởng tượng hay chạm tới.
“Không thể nào, sao ngươi có thể trở nên mạnh mẽ như vậy!” Các vị Sáng Thế Thần của các hệ thống thần thoại lớn khác hoàn toàn bị sốc.
Khả năng nhận thức của họ không hề yếu hơn Bàn Cổ.
Bàn Cổ có thể cảm giác được uy lực của Chu Dương, bọn họ làm sao có thể không cảm giác được chứ.
Làm thế nào mà tên này lại có thể trở nên mạnh mẽ như vậy chứ?
Hắn ta rõ ràng chỉ là một tên vẫn cần phải dựa vào các ngoại vật mới có thể chạm vào ranh giới của Sáng Thế Thần, không được bọn họ coi trọng.
Một số khác lại cho rằng tên này không đủ tư cách để so sánh với họ.
Thế mà, mới có chẳng bao lâu thời gian mà sức mạnh của hắn ta đã tăng vọt gấp nhiều lần.
Dù là hơi thở hay thực lực, đều cao đến mức ngoạn mục.
Như thể trong tầm mắt mọi người, hắn là một kẻ Thông Thiên khổng lồ cao không thấy đỉnh.
“Các ngươi thực sự muốn biết sao?”
Tất cả các vị Sáng Thế Thần, bao gồm cả Bàn Cổ, đều lần lượt vảnh tai lên.
Vốn tưởng rằng cảnh giới của bọn họ đã ở tầng cao nhất rồi, nhưng không ngờ rằng trời cao còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
“Các ngươi có thiên phú, xuất phát điểm cao, nắm trong tay cấp Sáng Thế Thần, không ai có thể so sánh được!”
“Ta không giỏi giang như vậy, ta chỉ có hack mà thôi!”
“Ta có thể đạt đến điểm này chính là thông qua nỗ lực hack không ngừng!”
“Phải rồi, các ngươi còn lời cuối cùng nào nữa không?”
“Quên đi, ta không muốn nghe!”
Chạy!
Thân là Sáng Thế Thần, bọn họ rõ ràng cảm nhận được thực lực của Chu Dương mạnh mẽ như thế nào, đây là cảnh giới thực lực ngoài sức tưởng tượng của người thường, kinh hãi vô cùng.
Đây chắc chắn là cảnh giới cao nhất vượt qua khỏi Sáng Thế Thần.
Cũng yếu đuối mong manh giống như một Thánh Nhân đối mặt với cấp Sáng Thế vậy.
Cấp Sáng Thế cũng yếu đuối như vậy khi đối mặt với cấp Vĩnh Hằng.
Hai bên hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp.
Nếu còn ở lại, nhất định sẽ chết!
Không ai trong số hơn mười vị Sáng Thế Thần dám ngăn cản hay chiến đấu với Chu Dương, mỗi người đều lấy ra những chiêu thức chạy trốn mạnh nhất của mình rồi chạy tứ phía.
“Chạy cái gì vậy? Ở lại đây chúng ta cùng nhau nói chuyện nhân sinh!”
Tay Chu Dương nắm vào hư không, đã bay ra hàng trăm triệu dặm, thậm chí lúc quay về còn đem cả các vị Sáng Thế Thần về.
Bọn họ quay đầu lại, nhìn Chu Dương với vẻ mặt không dám tim.
Đây là chiêu gì? Sức mạnh của thời gian sao? Tại sao họ không cảm thấy bất cứ sự khống chế nào tranh đoạt thời gian với họ.
Không, phải nói là đẳng cấp của họ quá thấp, vốn chẳng đủ tư cách để cảm nhận nó.
“Là ngươi đã chế nhạo ta tàn nhẫn nhất đúng không?” Chu Dương nhìn Ymir cười lạnh.
“Cho dù thực lực của ngươi đột phá cấp Sáng Thế thì sao chứ?”
“Sáng Thế Thần là bất diệt! Cho dù ngươi có thực lực để giết ta, sau một khoảng thời gian, ta cũng sẽ hồi sinh.”
Đối với người bình thường mà nói, một ngàn năm, một vạn năm là khoảng thời gian vô cùng xa vời.
Đối với Sáng Thế Thần, đó chỉ là một cái búng tay.
Ví dụ như Brahma, nghỉ ngơi thôi mà cũng được tính bằng kỷ nguyên.
“Phần thưởng cho sự vĩnh viễn bất diệt của ngươi!” Chu Dương giơ ngón tay chỉ vào Ymir.
Toàn bộ vũ trụ chấn động, giống như không chịu nổi uy lực của một ngón tay của Chu Dương.
Ngay cả tất cả các vị Sáng Thế Thần đều có linh cảm rằng nếu Chu Dương dùng toàn bộ sức mạnh của mình để bạo phát thì thậm chí toàn bộ vũ trụ cũng sẽ sụp đổ.
Đây là một loại sức mạnh không thể lý giải nổi! Đây là một loại sức mạnh bất khả chiến bại! Chu Dương được coi là người mạnh nhất trên thế giới! Nụ cười của Ymir cứng lại trên khuôn mặt, cơ thể tan vỡ, không để lại dấu vết gì trên thế giới.
Dường như như vậy là đã bị xóa khỏi vũ trụ.
Cho dù là sinh ra, hay mọi thứ do nàng ấy tạo ra.
Tất cả đều trở thành hư vô cùng với sự biến mất của nàng.
Ymir là ai?
Tất cả ký ức của các vị Sáng Thế Thần về nàng cũng bắt đầu biến mất, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nàng.
Một vị Sáng Thế Thần đã ngã xuống trước mặt bọn họ.
Này, vị Sáng Thế Thần bị ngã kia là ai vậy? Sao ta không nhớ nổi? Tất cả các vị Sáng Thế Thần đều khiếp sợ trước tình huống này.
Thật là khủng khiếp! Đây là một sức mạnh không thể lý giải được! Họ có linh cảm rằng vị Sáng Thế Thần bị xóa sổ sẽ không còn tồn tại nữa.