Nếu như không bằng lòng cúi đầu giao ra Sáng Thế Thần Khí trên người? Vậy thì được rồi, chúng ta sẽ để cho ngươi gục ngã tại chỗ.
Ỷ vào số lượng đông đảo, bọn họ không hề sợ hãi.
Hơn nữa, đây cũng là cách tốt nhất để gạt bỏ đi phe cánh Phương Đông.
Xét cho cùng, một Bàn Cổ với thực lực cực kỳ mạnh mẽ là quá đủ rồi, họ không muốn thêm một Bàn Cổ thứ hai nào khác xuất hiện nữa.
“Suy xét ư?”
“Ta trước giờ chưa từng phải suy xét!”
“Muốn lấy đồ của ta ư? Tốt lắm, để xem các ngươi có bản lĩnh này không!”
Chu Dương tỏ vẻ khinh thường.
Thật sự cho rằng chỉ ỷ vào nhiều người thì có thể khiến hắn cúi đầu sao?
Ngây thơ!
Cho dù các ngươi là Sáng Thế Thần đi chăng nữa thì sao nào? Nếu có bản lĩnh thì xông lên, xem ta có băm hết các Sáng Thế Thần Khí trong tay các ngươi thành vụn không.
Tư thế kiêu căng ngạo mạn của Chu Dương khiến mọi người vô cùng tức giận.
“Tốt lắm, có vẻ ngươi rất to gan, không xem ai ra gì nữa rồi đúng không?”
“Chúng ta sẽ không cho ngươi cơ hội để hối hận!”
“Để ta xử lý hắn!”
Năm người đến từ nước Nhật Bản, đây là năm vị Thiên Thần khác nhau, những vị Sáng Thế Thần của nước Nhật Bản.
Khác với các vị Sáng Thế Thần của các hệ thống thần thoại khác.
Bọn họ có đến năm vị Sáng Thế Thần.
Chẳng lẽ bọn họ có thể mạnh hơn các vị Sáng Thế Thần của các hệ thống thần thoại khác sao? Họ có thể lấy năm đánh một sao? Không, sự việc không phải như vậy.
Mà đó là thực lực tổng hợp từ năm người bọn họ, mới có thể được so sánh với một Sáng Thế Thần thực sự.
Nếu như chỉ có một người, chỉ có thể coi là Ngụy Sáng Thế Thần thôi.
Mặc dù vậy, họ vẫn khinh thường Chu Dương, người đã trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách xài mưu mẹo kia.
Việc đánh bại hắn lần này cũng là để chứng minh cho các vị Sáng Thế Thần của các hệ thần thoại khác rằng họ không phải là kẻ yếu nhất!
“Hóa ra là năm con tiểu cẩu à!”
“Các ngươi đang muốn cắn ta hay sao?”
Chu Dương với vẻ mặt khinh thường, trở tay lấy ra Rìu Bàn Cổ Khai Thiên, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng.
Các vị Sáng Thế Thần đều hướng mắt về chiếc Rìu Bàn Cổ Khai Thiên trong tay Chu Dương, không giấu được sự tham lam trong mắt họ.
Chiếc Rìu Bàn Cổ Khai Thiên này được biết đến như một đệ nhất Sáng Thế Thần Khí, tự nhiên sẽ khiến cho vô số người kích động.
Vẫn còn có rất nhiều người khác, lần này đánh là đánh với chủ nhân của Rìu Bàn Cổ Khai Thiên.
Bàn Cổ liếc nhìn Rìu Bàn Cổ Khai Thiên vài lần, ánh mắt rất kỳ quái.
Theo tình huống bình thường, cho dù trong hắn ta có Rìu Bàn Cổ Khai Thiên trong tay, thì cây còn lại sẽ biến mất.
“Nhóc con, ngươi quá kiêu ngạo rồi!”
“Hôm nay, nơi đây sẽ là nơi chôn cất của ngươi!”
Ngũ Thiên Thần nhìn Chu Dương, thức giận chịu nói.
Năm Thiên Thần lần lượt là Thiên Ngự Trung Chủ Thần, Cao Ngự Sản Sào Nhật Thần, Thần Sản Sào Nhật Thần, Mỹ Vĩ Nha Ngạn Tri Thần và Thiên Thường Lập Thần.
Năm người ra tay, có thể sáng tạo ra thế giới, cũng có thể phá hủy vạn vật.
Họ không nói quá nhiều điều vô nghĩa, ngay từ đầu đã sử dụng Sáng Thế Thần Lực của mỗi người, nghiền nát về phía Chu Dương.
Thứ này có lẽ sẽ có tác dụng với những người phía dưới Sáng Thế Thần thôi, còn đối với Chu Dương mà nói, đó chỉ là một trò đùa.
Các ngươi có phải là Sáng Thế Thần không? Ta nghĩ là không phải rồi!
Rìu Bàn Cổ Khai Thiên mang trên mình sức mạnh Khai Thiên Thần Lực.
Đây là loại Khai Thiên Thần Lực có sức tàn phá, uy năng vô hạn, mang ý nghĩa hủy diệt cực lớn.
Thậm chí ngay đến cả những Sáng Thế Thần Lực khác cũng phải thua xa Khai Thiên Thần Lực này.
Năm vị Thiên Thần nhìn Bàn Cổ, sắc khí u ám.
Họ biết rằng Sáng Thế Thân Khí là độc nhất vô nhị, Chu Dương cầm trên tay chiếc Rìu Bàn Cổ Khai Thiên, điều đó có nghĩa là đã đưa thứ này cho hắn ta.
Thảo nào tên này lại kiêu ngạo đến thế!
“Thật sự nghĩ rằng với bảo vật này, thì ngươi muốn làm gì thì làm ư? Cho dù bảo vật có tốt đến đâu cũng chỉ là ngoại vật, duy chỉ có thực lực của chính ngươi mới là vĩnh viễn!”
Giọng nói của năm Thiên Thần vang lên cực kỳ lạnh lùng, trong giọng điệu vô tình mang theo một khí thế tài trí hơn người.
“Ta thật không biết sự ưu việt của ngươi đến từ đâu! Ngươi thật cho rằng bản thân rất mạnh sao?”
“Nhưng mà là vì chưa so sánh với người khác thôi!”
“Chà, vừa sinh ra đã ở vạch đích của người khác rồi!”
“Các ngươi đã từng nổ lực hay chưa?”
“Nếu ta có thể bắt đầu giống như ngươi, thì ta chắc đã có thể mạnh hơn ngươi hàng ngàn, thậm chí hàng vạn lần!” Giọng nói của Chu Dương rất lạnh lùng, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Hắn ta ít nhất cũng đã đạt đến cấp độ này thông qua nỗ lực (hack) của chính mình.
Làm thế nào bọn họ có thể tưởng tượng cái thành quả đạt được bằng chính bản thân mình chứ?
“Dù ngươi nói bao nhiêu cũng không có ích lợi gì đâu!”
“Chúng ta ngay bây giờ sẽ đưa ngươi vào chỗ chết!”
Không nói lung tung, ăn miếng trả miếng! Năm vị thần huy động sức mạnh Thiên Thần của riêng mình, như thể cả trời đất đều đang hướng về Chu Dương.
Đây là sự gạt bỏ giữa trời đất, hình như Chu Dương giờ phút này biến thành kẻ mà cả thế giới đều ghen ghét, đi tới đâu cũng đều nhận được sự gạt bỏ.
Tất nhiên, đây mới chỉ là sự khởi đầu, năm vị Thiên Thần lần lượt lấy Sáng Thế Thần Khí của chính mình ra, lần lượt xông đến giết Chu Dương.
Năm luồng hào quang đem theo Sáng Thế Thầm Lực bay về phía Chu Dương.
Thế giới tan vỡ, vạn vật trở về hư vô, mọi thứ đều mong manh trước năm luồng hào quang ấy.
Lấy năm chọi một ư? Chu Dương sớm đã biết rằng họ không biết xấu hổ, nhưng không hề ngạc nhiên một chút nào.
“Nếu thiên địa đã trở thành nhà tù, ta cần chúng nó để làm gì chứ?”
“Ta sẽ đánh bọn họ một trận trời long đất lở!”
Chu Dương cầm chiếc Rìu Bàn Cổ Khai Thiên trong tay, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.
Cả người của hắn ta dường như được hợp nhất với Rìu Bàn Cổ Khai Thiên, tinh khí thần khí, bốn mà trở thành một.
“Phá nó cho ta!”
Vô số hào quang rực rỡ đột nhiên sáng lên, đây dường như là hào quang sơ khai trên thế giới.
Đại diện cho sự khởi đầu của mọi thứ.
Lại dường như là hào quang cuối cùng trên thế giới, đại diện cho sự kết thúc của mọi thứ.
Nó vừa là sự tái sinh vừa là sự hủy diệt, hào quang đại diện của năm vị Thiên Thần lập tức vỡ tan, năm người nôn ra máu, bay ra ngoài, thân thể hoàn toàn bị tinh khí thần của Chu Dương Tiễn thổi bay.
Uy lực của một đòn này thật quá kinh người! Năm vị Thiên Thần khôi phục thân thể, nhìn Chu Dương với mắt tràn đầy lửa giận.
Họ nhìn vào chiếc Rìu Bàn Cổ Khai Thiên.
Đối thủ có thể ra đòn công kích đáng sợ như vậy là tất cả nhờ vào chiếc Rìu Bàn Cổ Khai Thiên này.
Nếu không có Sáng Thế Thần Khí mạnh mẽ này, Chu Dương sẽ chỉ là một tên phế nhân.
“Có bản lĩnh thì ngươi hãy bỏ bảo vật này xuống, chúng ta tiếp tục chiến đấu!” Năm vị Thiên Thần kia dùng phép khích tướng.
Trên đời lại còn có những kẻ trơ trẽn như vậy sao? Chu Dương phát hiện rằng mình đã đánh giá quá thấp giới hạn của bọn họ.
Là một Sáng Thế Thần, lại có thể không biết xấu hổ mà dùng đến tận bước này.
“Năm người đấu một mình ta, ngươi còn lý do lý trấu sao?”