Odin rất có thể bị Tam Thanh liên thủ tiêu diệt rồi... Còn ai trên thế giới này là đối thủ của Tam Thanh cơ chứ? Câu trả lời nhất định cũng chỉ có thể đếm được trên đầu nói tay.
Về phần người có thể giết chết Tam Thanh... Trên đời này chỉ có một người! Hắn chính là Chu Dương! Là Thánh Nhân đã giết Tiếp Dẫn phương Tây và Chuẩn Đề, thực lực của hắn còn gì để nghi ngờ nữa.
Sức mạnh này đã đạt đến mức kinh động đến Chư Thiên Vạn Giới.
Đã rất nhiều lần khiến Thiên Đế và Tam Thanh phải cúi đầu.
Nếu hắn ta không làm được thì không ai trên thế giới này có thể làm được! Lục Áp Đạo nhân vừa nghe thấy liền cảm thấy cực kì sợ hãi.
Tam Thanh là Thánh Nhân, không phải mấy con chó hay mấy con mèo, sao có thể nói là giết và giết được? Tuy nhiên, nếu người này là Chu Dương thì mọi chuyện sẽ không còn là vấn đề nữa.
Với sức mạnh của hắn, nếu thực sự đã muốn giết Tam Thanh thì không ai có thể ngăn cản được.
Hắn ta không thực sự sẽ đồng ý chứ! Nếu Chu Dương thực sự đồng ý, Tam Thanh sẽ vĩnh viễn trở thành quá khứ, hoàn toàn sụp đổ.
Đây chắc chắn là một sự kiện kinh thiên động địa.
Lục Áp ở một bên không quan tâm chút nào, hình như chuyện này hắn sớm đã dự liệu trước.
Không biết đám người Tam Thanh tìm lại được Athena, xảy ra xung đột, thì có lại dàn dựng màn biểu diễn hay ho gì nữa không? May mà không thể ăn một mình mình, đem đám người Tam Thanh kia nhấn hết xuống nước, tâm lý của hắn ta cũng có thể được cân bằng rất nhiều.
“Ta sẽ giúp các ngươi xem Odin có còn sống hay không!”
Chu Dương phất tay, cảnh tượng xưa cũ hiện ra trước Thần Vương Điện đã bị hóa thành phế tích kia.
Mọi thứ trong quá khứ hiện ra trước mặt hắn một cách huyền ảo.
Nhìn thấy Thần Vương Odin đi ra từ sảnh chính, theo sau là Thần Mặt Trời Apollo, và một số vị thần minh phía sau.
“Đến nhanh như vậy sao!” Hình ảnh Thông Thiên Giáo Chủ xuất hiện trước tiên trên bầu trời, hắn nhìn chằm chằm Thần Vương Odin với thái độ vô cùng lạnh lùng.
“Bọn ta không có thù oán với Phương Đông các ngươi, tại sao ngươi lại muốn ra tay với bọn ta chứ.”
Thông Thiên Giáo Chủ không nói gì, bốn thanh kiếm cổ từ phía sau bay ra, đó là Chu Tiên Tứ Kiếm.
“Chu Tiên Trận!”
Trời đất đột nhiên bắn ra vô số hào quang, tạo thành Sát Trận thứ nhất giữa trời đất, phong ấn thiên địa, giam cầm các vị thần minh của Odin bên trong.
“Ngươi đang muốn ép bọn ta vào chỗ chết sao?” Vẻ mặt của Thông Thiên Giáo Chủ không nhìn ra được sự vui mừng hay tức giận.
“Bọn ta luôn muốn tìm một cảnh giới trên Thánh Nhân, may mắn thay, bọn ta đã tìm ra cách rồi.”
“Bọn ta muốn trở thành Sáng Thế Thần!”
“Và Thần Cách của ngươi là thứ ta cần!”
“Thần Cách là cội nguồn của bọn ta, ngươi không cần phải nghĩ tới đâu!”
Odin và các vị thần khác vừa kinh hãi và tức giận, trong mắt họ tràn ngập sự tức giận không thể tưởng tượng nổi.
“Nếu đã như vậy, vậy thì các ngươi hãy đi chết đi!”
“Giúp ta đạt được tối cao! Chu Tiên Nhất tàn sát!”
Chu Tiên Đại Kiếm được khởi động, bốn thanh kiếm ngưng tụ thành Kiếm Quang rung chuyển bầu trời, chia toàn bộ Thần Điện thành hai.
“Odin quả thực đã chết rồi!”
Xem đến kết cục của trận chiến cuối cùng, Chu Dương vung tay biến mất hình ảnh trong gương trước mặt.
“Phụ Vương!”
“Ta muốn lấy lại công bằng cho ngươi trong chuyện này.”
“Lục Áp!” Lục Áp Đạo nhân hóa thành Tam Vượng Kim Ô bay tới.
“Lão Đại lợi hại quá!”
“Ta hiện có linh cảm bây giờ ngươi sẽ tấn công Tam Thanh?”
“Ta rất quen thuộc địa giới của bọn họ, có thể dẫn đường!”
Cũng không biết là Lục Áp đang muốn làm chuyện gì, hay là bản thân cũng không nghĩ chuyện gì quá quan trọng, chỉ hi vọng có thể nhìn thấy cảnh Đại Ma Vương Chu Dương đánh chết Tam Thanh, nên nói với Chu Dương như vậy chăng.
Cả ba người nhảy lên lưng Lục Áp, yên tĩnh bay về phía Địa giới của Tam Thanh.
Lục Áp không hổ là Tam Vượng Kim Ô, tốc độ bay cực nhanh, bay cũng rất êm ái, dường như vì để Chu Dương có trải nghiệm tốt hơn, còn tự mình hình thành một vòng bảo hộ để cách ly mọi luồng gió.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, Lục Áp đã đem họ đến bên một sườn dốc, ở đây có thể thấy một số lượng lớn các môn hạ đệ tử của Xiển Giáo và Tiệt Giáo.
“Lục Áp, ngươi về sớm quá vậy!”
“Ngươi đã tìm thấy tàn dư còn sót lại chưa?” Một vài người biết Lục Áp đã đến để chào hỏi Lục Áp.
Kể từ sau cái chết của hai vị Thánh Nhân Tiếp Dẫn của Tây giáo và Chuẩn Đề qua đời, rất nhiều vị thánh bị hai vị thánh bắt cóc theo Tây Phương giáo đã trở lại, thậm chí nhiều người của Tây Phương giáo cũng bị bắt cóc trở lại cùng nhau.
Ví dụ, Khổng Tước Đại Minh Vương... Lục Áp cũng là một trong số họ, gia nhập lực lượng của Tam Thanh.
“To gan!”
“Ngươi gọi là ai còn tàn dư?!” Lục Áp hét lên một tiếng mạnh bạo, rất nhiều các môn hạ đệ tử của Xiển Giáo và Tiệt Giáo đi đến.
“Lục Áp ngươi đã không còn là người ở ngoài nữa, chỉ là một người của môn phái chúng ta, cũng dám sủa hay sao!” Môn hạ đệ tử của Xiển Giáo và Tiệt Giáo đều có một loại khí thế tài trí hơn người.
Không hề để ý đến Lục Áp, một nô gia cho nhiều thế hệ.
“Ngươi nhìn xem, sau lưng Lục Áp còn có người kìa!”
Mọi người tập trung nhìn vào, sau khi nhìn thấy một bóng người nào đó, xung quanh lập tức trở nên im lặng.
Ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
“Chu Dương... Đại Ma Vương!”
“Trời ơi, sao hắn ta lại đến đây!”
“Mau đi bẩm báo với Sư Tổ và Sư Thúc Tổ!”
“Đại Ma Vương tới rồi, mau chạy đi!”
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, mọi người như là nhìn thấy một con cự thú cổ xưa, từng người chạy trốn như chim thú vậy.
“Trông ta đáng sợ như vậy sao?”
“Xem ra các ngươi đã nhận ra thân phận của ta!”
“Tam Thanh, các ngươi ra đây cho ta!”
Có một tiếng hét như sấm vang lên, cả ngọn núi rung chuyển, như thể có một trận động đất mạnh cấp mười hai vừa xảy ra vậy.