“Các ngươi có biết ứng dụng thế giới Mộng Ma Luân Hồi mới xuất hiện gần đây không?”
Một cung điện màu lục, với sương mù xám xịt khắp nơi, rất khó để nhìn thấy.
Nếu có người tới đây, bọn họ nhất định sẽ phát hiện nơi này đã bị tách khỏi đại thế giới, đến thời Hồng hoang..
Khí Hồng hoang đó tỏa ra có thể ngăn cản sự thăm dò của thần thức, thậm chí cũng có thể che giấu được Thánh Nhân.
Vào lúc này, ba người Thái Thượng Nguyên Thủy Thiên Tôn và Tam Thánh Thông Thiên Giáo Chủ tụ tập trong cung điện màu lục.
Để tránh bị theo dõi, bọn họ đã rất vất vả.
Đương nhiên, người mà bọn họ đề phòng không phải là Hồng Quân, mà chính là... Đại Ma Vương Chu Dương.
Sau những tổn thất liên tiếp dưới tay Chu Dương, họ đã coi Chu Dương là kẻ thù lớn trong cuộc đời mình.
Không chỉ thu thập thông tin khắp nơi, mà còn tìm cách để trở nên mạnh mẽ hơn, các phương pháp để đột phá thánh nhân.
Gần đây, họ đã di chuyển khắp nơi để săn các Thần Minh ở các nền văn minh khác và lấy được 12 vị thần.
Họ muốn đi trên con đường của Chu Dương, muốn phá vỡ gông cùm xiềng xích của trời đất, đạt tới cảnh giới của Sáng Thế Thần.
Không chỉ có bọn họ mới có những ý nghĩ như vậy, mà ngay cả Thiên Đế và Hồng Quân, cũng như Ma Tổ La, cũng hành động tương tự.
Làm như vậy sẽ xảy ra tình trạng không ai có thể tập hợp được tất cả các Thần Cách của hệ thống các Thần Minh, vì vậy không thể tổng hợp được Sáng Thế Thần Khí và đạt đến cấp độ của Chu Dương.
Cho dù bọn họ đã nhiều lần tranh chấp, thì vẫn không có kết quả gì.
Ngược lại, các vị thần quyền năng ở phương Tây chỉ bị giết hết bảy tám phần, và chỉ còn lại một số vị thần vẫn còn đang gồng mình tồn tại chỉ với những hơi thở hấp hối.
Những vị thần quyền năng còn tồn tại cho đến ngày nay, chẳng hạn như Zeus, Cự Nhân Vương, Gaia, v.v ... Những sự tồn tại quyền năng này không hề yếu hơn các vị thánh nhân một chút nào, không hề dễ dàng để có thể săn được bọn chúng.
Sự tiến bộ của họ đã đạt mức độ bão hòa.
Đúng vào lúc này, các đồ đệ đem đến cho bọn họ một tin tức.
Ứng dụng thế giới Mộng Ma Luân Hồi!
Đối với họ, thế giới Mộng Ma Luân Hồi giống hệt như thế giới thực, và có vô số thế giới luân hồi trong đó, chẳng lẽ cao nhất thuộc về thế giới Khai Thiên.
Thế giới Khai Thiên là thế giới vẫn còn đang ở trạng thái hỗn loạn, cùng lúc có đến ba vị Ma Thần, mỗi thế lực đều không hề yếu, thậm chí không ít thế lực còn mạnh như Ma Thần của Ma Tổ La.
Ừm, Ma Tổ La Hầu đương nhiên cũng là một trong số đó... Thậm chí còn có Bàn Cổ Hư Ảnh trong đó, thực lực vô cùng kinh người.
Thứ hai là thế giới Hồng Hoang, trong đó cũng có rất nhiều thánh nhân, nhưng không giống thế giới hiện tại, bên trong chỉ có bảy vị thánh nhân, cũng không có bốn vị thánh như Thiên Đế, Tổ Long, Phượng Tổ và Thủy kỳ lân.
Trường hợp này tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của Tam Thanh.
Tất nhiên, thứ khiến họ chú ý nhất chính là thứ có thể đổi lấy bằng điểm Mộng Ma kia - Rìu Bàn Cổ Khai Thiên! Bàn Cổ này vốn dĩ là Tạo Hóa Thần Khí của đại thế giới, giá trị của nó là không thể tưởng tượng được.
Mặc dù Hỗn Độn Thanh Liên và Tạo Hóa Ngọc Diệp cũng là đồ tạo tác, nhưng chúng thấp hơn phân nửa so với Rìu Bàn Cổ Khai Thiên.
Thử lấy Tạo Hóa Ngọc Diệp ra làm ví dụ, bảo vật này nằm trong tay Hồng Quân, tuy rằng đã không hoàn chỉnh, nhưng cũng khiến Hồng Quân trở thành một vị đại thánh cao hơn cả thánh nhân.
Còn Hỗn Độn Thanh Liên đã tiến hóa thành vô số bảo vật, rất khó thu thập.
Có thể nói, Tạo Hóa Thần Khí là duy nhất trên thế giới, điều kiện để có được cũng cực kì khó khăn.
Ví dụ như Rìu Bàn Cổ Khai Thiên, đã làm Hồng Quân điên cuồng.
Bởi vì có có Tạo thế Thần Khí này, điều đó có nghĩa là hắn ta có hy vọng rằng mình có thể đột phá đạt đến cảnh giới cao hơn và trở thành một vị Sáng Thế Thần!
Nếu như không thể có được Rìu Bàn Cổ Khai Thiên, Vương Miện Sáng Thế cũng khiến người ta kích động.
Nếu họ đoán đúng, Vương Miện Sáng Thế chính là nền tảng để Chu Dương trở thành Sáng Thế Thần.
Với bảo vật này, họ cũng có thể có được sức mạnh của Sáng Thế Thần.
Con mồi này quá hấp dẫn người khác đi, cho dù là Tam Thanh Thánh Nhân cho rằng có âm mưu gì đó bên trong, nhưng vẫn khó có thể tự kiềm chế.
Bây giờ, họ đã đem tất cả các đệ tử vào ứng dụng Thế giới Mộng Ma Luân Hồi, yên lặng chờ đợi tin tức.
“Cơ hội này quá hiếm có rồi!”
“Ta tin rằng Thiên Đế và quỷ thần La Hầu cũng đã nhận được tin tức này, muốn trở thành Sáng Thế Thần, bọn họ nhất định sẽ tìm cách tiến vào thế giới Mộng Ma Luân Hồi!” Thông Thiên Giáo chủ nhất thời nóng nảy, có chút hơi mất kiên nhẫn nói.
“Ta không nghĩ Chu Dương là người làm từ thiện đâu, hắn ta chưa bao giờ phải để mình chịu thiệt thòi cả, sao lại có thể đem bảo vật quý giá như vậy cho người khác chứ? Ở đây ắt hẳn là có âm mưu gì đó!”
“Chúng ta vẫn cần phải thật cẩn thận!”
“Chẳng lẽ các ngươi cứ trơ mắt ra mà xem cơ hội nằm chình ình ở đây, cuối cùng bị Thiên Đế hoặc quỷ thần La Hầu, hoặc là Hồng Quân nắm lấy được thì sao?”
“Nếu như các ngươi đã không dám chấp nhận rủi ro! Vậy thì cứ để ta mạo hiểm một phen!”
Thông Thiên giáo chủ không cam tâm tiếp tục chờ đợi như hai người anh nữa.
Các đệ tử và đồ tôn còn chờ đợi kết quả gì nữa chứ?
Lúc này, tốt hơn hết là nên bước vào thế giới của Mộng Ma Luân Hồi xem xét thử.
Chỉ cần không gặp phải tên độc thủ Chu Dương, đường đường là Thông Thiên giáo chủ, bất kể gặp phải thánh nhân nào, hay cho dù bao nhiêu thánh nhân phối hợp liên thủ với nhau đi nữa, hắn cũng có thể đánh tan vòng vây với Thông Thiên Kiếm trận.
Ngoại trừ Chu Dương và các cường giả cấp Sáng Thế Thần, không ai có thể để thánh nhân đây thất thủ được.
À, còn có Kỷ Nguyên Chi Kiếp.
“Vậy thì tùy ngươi rồi! Nhưng, chuyện gì cũng hãy thật cẩn thận!”
Nếu bắt gặp phải Chu Dương, dù có phải bỏ đi những thứ ngoài thân cũng phải lo cứu mạng! Khi đạt đến cảnh giới thánh nhân, họ gần như trường sinh bất tử.
Chỉ có Chu Dương mới khiến bọn họ phải nao núng thôi, hắn cũng là người duy nhất khiến các thánh nhân sợ hãi.
“Đừng lo lắng, ta làm gì cũng sẽ có suy tính!”
Thông Thiên không phải kẻ ngốc, nếu không cũng đâu sáng lập ra một đại giáo lớn mạnh một phương như vậy, với không biết là bao nhiêu năm tuổi thọ, kinh nghiệm và trí tuệ của hắn, người thường không phải ai cũng có thể so sánh được.
Thông Thiên giáo chủ lấy điện thoại di động ra, một lát sau liền biến mất ở trong đại sảnh màu xanh.
Chính điện màu lục dần dần mờ nhạt, cuối cùng biến mất.
“Này, không nghĩ tới có cá lớn tới thăm cửa nhà ta!” Chu Dương đột nhiên cười ra tiếng, nở nụ cười tươi rói.
Hắn ta sở dĩ lại lấy một bảo vật như Rìu Bàn Cổ Khai Thiên như một mánh lới để chiêu dụ, không phải thực sự muốn tặng một bảo vật như vậy cho bọn chúng.