Lời nói này của Chu Dương chứa đựng rất nhiều sự tự tin.
Quốc sư nhìn Chu Dương thật kỹ, nhưng kỳ lạ là hắn không cảm giác được yêu khí từ người bên kia, như thể đối mặt với một người bình thường.
“Ngươi thân là một con người, tại sao ngươi lại muốn sống cùng với yêu chứ?”
“Còn ngươi cũng thân là người, tại sao muốn giết người chứ?” Chu Dương không trả lời, mà hỏi lại như vậy.
“Theo ta thấy, ngươi chính là một con quái vật có hai chân!” Quốc sư mỉm cười nhìn chằm chằm vào Chu Dương:
“Nếu như ngươi đã cứng đầu như vậy thì đừng trách ta không khách khí.”
“Chờ một chút!” Chu Dương giơ tay ra ngắt lời quốc sư.
“Sao vậy? Ngươi sợ rồi sao? Ngươi có muốn hối hận cũng không kịp nữa?” Chu Dương cười một cách bí ẩn:
“Con người ta rất thích tặng quà, giờ gặp ngươi chẳng lẽ lại không có quà cho ngươi sao?”
Chu Dương nói xong, trong tay biến ra một cái đầu, ném cho quốc sư.
Cái đầu lăn lộc cộc đến chỗ Quốc Sư, chính là của tên đạo sĩ đã chết.
Trước khi chết, hắn trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy oán hận, chết không nhắm mắt.
“Món quà này, ngươi hài lòng chứ?”
“Đồ nhi!” Tên Quốc sư nhấc chiếc đầu từ dưới đất liên, vẻ mặt càng thêm điên tiết.
“Con trai...” Chu Dương nghe một tin không cho ai biết được, rằng tên đạo sĩ kia thực sự là con trai của Quốc Sư.
Giấu cũng kỹ quá đấy! Thảo nào hai người nhìn y hệt nhau...!
“Ta muốn ngươi chết không toàn thây!” Mũ quan của Quốc Sư bay lên, râu và tóc của ông ta bay phấp phới, người đã đạt đến bờ vực của cơn thịnh nộ.
“Tiên Hạc!” Vô số Đạo Kim Sắc bắn ra từ cơ thể hắn, ầm ầm như cuồng phong bão táp.
Chu Dương cũng không thèm nhìn tới sự tấn công của Quốc Sư, nhưng nhìn thấy người dân của Bổ Xà Thôn phía sau, cười:
“Xà Mẫu, ngươi muốn trốn bao lâu nữa?”
“Định trốn xem kịch sao?”
“Vẫn còn đang chờ chúng ta đánh nhau một sống một còn, sau đó mới đi ra ngoài thu dọn chiến tích sao?”
Quốc sư nhìn thấy toàn bộ ám khí hắn bắn vào Chu Dương đều biến mất, trong lòng liền chấn động.
Đừng thấy những ám khí Kim Sắc ấy mỏng manh như tờ giấy mà xem thường, thực ra chúng sắc bén vô cùng, không gì có thể cản phá được.
Nhưng khi gặp Chu Dương, lại không có chút tác dụng nào, trong nháy mắt đã biến mất.
“Ngươi rốt cuộc là ai vậy chứ?”
Vẻ mặt hắn ta nhìn Chu Dương trở nên nghiêm túc.
“Xà Mẫu?”
Quốc Sư dồn hết sự tập trung, nhìn về phía sau dân làng Bổ Xà Thôn.
“Cuối cùng cũng bị phát hiện rồi!”
“Thảo nào ngươi có thể lừa được hai đồ đệ quý giá của ta!”
“Tốt lắm, chỉ cần ngươi có thể liên thủ cùng ta giải quyết lão già này, ta sẽ không trách chuyện lúc trước ngươi giết rắn tộc, hai vị đệ tử cũng giao cho ngươi luôn!”
“Nếu như ngươi bằng lòng, trong Xà Tộc vẫn còn nhiều mỹ nữ!”
Xà Mẫu có bộ lông rắn và trông có vẻ hơi kỳ dị.
“Sáu Chín Ba”, nàng cũng thấy thực lực của Chu Dương không hề kém, liền đưa ra điều kiện để lôi kéo.
Bằng cách này, vô hình chung sẽ có thêm một vài người trợ giúp, có thể thuận lợi giúp nàng giải bài toán lớn là tiêu diệt tên Quốc Sư.
“Dương Ca, ngươi hãy đồng ý với sư phụ đi!”
“Đương nhiên không cho phép ngươi tìm những nàng rắn khác đâu!” Bạch Xà và Tiêu Thanh vui mừng khôn xiết khi nghe những lời Xà Mẫu nói.
Họ vốn đã có thù oán với Quốc Sư, cùng Xà Mẫu giải quyết ông ta thì càng tốt.
Bằng cách này, không chỉ có một người trợ giúp đắc lực, mà còn sửa chữa được mối quan hệ với Xà Tộc, một mũi tên trúng hai đích.
“Nếu các ngươi đã thỉnh cầu như vậy, ta đương nhiên sẽ đồng ý với vợ ta rồi!” Chu Dương gật đầu đồng ý mỉm cười.
Bởi vì điều này phù hợp với sự phát triển của cốt truyện gốc, nó có thể cho phép Bạch Xà và Tiểu Thanh nhìn thấy bộ mặt thật của Xà Mẫu một cách suôn sẻ.
“Một thủ hạ bại tướng mà cũng dám hung hăng trước mặt ta sao!”
“Trước đây ta để cho các ngươi trốn thoát, nhưng lần này sẽ không, càng hay ta sẽ giết chết tất cả các ngươi!” Vô số ám khí lại bay quanh người của Quốc Sư, sau đó chúng bay về phía Chu Dương.”
“Này, ông già, đối thủ của ngươi không phải là Xà Mẫu hay sao? Tại sao vừa rồi lại đánh ta chứ?”
Chu Dương lòng khó chịu, điều này không đúng với kế hoạch của hắn.
Nhưng hắn ta lại không nghĩ bản thân đã dâng đầu của đồ đệ – con trai hắn tới trước mặt hắn, làm cho hắn tràn đầy thù hận.
Không giết hắn trước, chẳng lẽ lại đi giết Xà Mẫu sao?
Xà Mẫu nhìn thấy Quốc Sư điên cuồng bắn chết Chu Dương, trong lòng vui mừng, biến thành rắn khổng lồ dài nghìn thước lao vào người Quốc Sư.
Bạch Xà và Tiểu Thanh Xà cũng biến thành thân rắn, từ một phía tấn công vào Quốc Sư, giảm áp lực cho Chu Dương.
Khi tất cả các ám khí Kim Sắc lao tới trước mặt Chu Dương đều biến mất, như thể chúng chưa từng xuất hiện trước đó vậy.
“Chiêu này của ngươi đối với ta vô dụng, ngươi nên lo cho bản thân mình đi!” Bạch Xà, Thanh Xà, Xà Mẫu đều lao về phía Quốc Sư.
Những con rắn đi theo Xà Mẫu cũng từ xa lao vào dân làng Bổ Xà Thôn, muốn ăn thịt hết để trút hận.
“Các ngươi cho rằng ta không tồn tại sao?”
Chu Dương phất tay, ánh sáng vô hình bao trùm trên đầu những người dân trong Bổ Xà Thôn, những con rắn độc đến đụng phải ánh sáng bao trùm đó đều choáng váng.
Cho dù dùng cách nào, bọn chúng cũng không thể phá vỡ lớp ánh sáng vô hình bao trùm này được, từng con một nổi giận đùng đùng.
“Con người, ngươi không phải hợp tác với Xà Mẫu hay sao? Ngươi tại sao còn chống lại chúng ta!”
Những con rắn độc gần như bùng nổ cơn tức giận, không ngờ, con người này phút trước vừa mới đồng ý thì phút sau lại giở quẻ phản bội.
“Các ngươi xem ra đã quên một chuyện, ta là phàm nhân, làm sao có thể để cho ngươi giết chết đồng loại trước mặt ta được cơ chứ!”
“Cút ngay đi, không thì đừng trách ta không khách sáo!”
Những con rắn độc không cam lòng, nhưng chúng chỉ có như vậy thôi.
Không thể không nói rằng những con rắn độc này đang ý mạnh hiếp yếu.
Phía trước không phải có Quốc Sư sao? Các ngươi không dám đi mà đánh, chỉ dám lén lút đối phó với loài người trói gà không chặt kia sao.
“Cảm ơn ngươi Hứa Tuyên!”
“Chúng ta suýt tí nữa thì chết rồi!”
“Hứa Tuyên, ngươi làm sao có thể trở nên mạnh mẽ như vậy?” Nhìn Hứa Tuyên lúc này, mọi người như nhìn thấy một thế giới mới vậy.
Đối phương tùy ý vung tay, là đã có thể ngăn cản những con rắn làm tổn thương họ rồi, thực sự là một thần thoại!