“Ting, có khách đây!”
“Hoan nghênh!”
“Ta chính là chủ của Bảo Thanh Phường.”
Mặt trước của con hồ ly là dáng vẻ dễ thương, còn phía sau chính là khuôn mặt thật của một con hồ ly, hai nhân cách trong một cơ thể.
“Ngươi lại tới đây rồi, pháp bảo có vấn đề gì sao?” Chủ của Bảo Thanh Phường đưa mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Bạch Xà, mỉm cười xinh đẹp đáp.
Quả nhiên có liên quan đến nơi này!
Bạch Xà thậm chí còn càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình, và có lẽ thực sự có thể tìm thấy ký ức của chính mình thông qua nơi này.
Nhẹ nhàng cầm lấy Thị Linh Châu Sai trên đầu, yên lặng nhìn nó.
Chủ nhân của Bảo Thanh Phường nhảy xuống khỏi xe gỗ, mới đi được nửa đường đã quay sang Chu Dương.
“Ngươi có hơi thở của người chuyên săn bắn.”
“Một người mà đến hai nhân cách quả là thật khó chịu đấy nhỉ! Đây là biểu hiện của việc biến hóa mà chưa thành công, để ta giúp ngươi.”
Lòng bàn tay của Chu Dương chạm vào sau đầu của chủ nhân Bảo Thanh Phường, và đầu của con hồ ly nhanh chóng biến mất, ngoại trừ hai cặp tai nhọn.
“Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi đấy, nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều!”
“Ngươi đã làm cái quái gì với ta thế này?”
Chủ nhân của Bảo Thanh Phường thực sự bị sốc.
Có thể nói, chủ nhân của Bảo Thanh Phường là một kẻ hai mặt, hai tính cách hoàn toàn khác nhau.
Không ngờ lại bị Chu Dương thản nhiên tiêu diệt.
Dù có tìm kiếm như thế nào đi nữa, cũng không thể tìm thấy một chút dấu vết nào về sự tồn tại của một nhân cách khác đâu.
“Không cần cảm ơn ta đâu!”
Chu Dương mỉm cười rồi thả tay xuống.
“Cảm ơn ngươi!”
“Ta bây giờ là độc nhất vô nhị rồi!”
Chủ nhân của Bảo Thanh Phường rất thích cảm giác khác lạ này, có nghĩa là sẽ không có ai có thể kiểm soát cơ thể mình nữa rồi, hoàn toàn đã được tự do rồi.
“Không biết ngươi có biết nguồn gốc của Châu Sai này không?”
“Đi theo ta!”
Chiếc tủ gỗ phía xa bắt đầu chuyển động, để lộ ra phía sau lưng là một cánh cửa.
Mọi người theo bước chủ nhân của Bảo Thanh Phường và bước vào bên trong Bảo Thanh Phường.
Đây là một thế giới dưới nước.
Bọn họ đứng trên mặt đất, bơi ngược, xuyên qua dòng nước.
Từ nóc nhà đưa bọn họ bay lên, đôi mắt chợt mở ra nhìn trừng trừng như bước vào thế giới thần tiên.
“Yêu quái khắp nơi trong phạm vi 3 cây số đều cần phải tạo ra được pháp bảo mang bên người để tu luyện thì sẽ đến Bảo Thanh Phường, xưởng rèn pháp bảo cho yêu quái.”
“Nếu ngươi cần, ta có thể rèn cho ngươi một cái!”
Chủ sở hữu của Bảo Thanh Phường đột nhiên quay sang Chu Dương nói thêm một câu.
“Không cần đâu! Ta không có hứng thú với mấy vật nhỏ xíu bình thường như vậy đâu!”
Ngay cả khi chủ nhân của Bảo Thanh Phường đã cố gắng hết sức, thì cũng có thể tạo ra nhiều nhất là một vũ khí cấp thần thoại, hơn nữa những vũ khí thần thoại đó lại còn cực kỳ hạn chế.
Suy cho cùng, đây là một thế giới có độ khó là trung đẳng, đến đẳng cấp Tiên Nhân cũng không có ai đạt được, đẳng cấp lớn nhất cũng chỉ là Truyền Thuyết mà thôi.
Chính vì sự can thiệp của Chu Dương mà quái vật ở thế giới này trở nên ngoài sức tưởng tượng, dẫn đến chất lượng bảo vật cũng được nâng cao.
Trong tay hắn ta có thần khí sáng thế như Rìu Bàn Cổ Khai Thiên và Vương miện Sáng Thế, còn có cả một số siêu thần khí và tiên thiên chí bảo, làm sao hắn ta vẫn có thể để ý đến những đồ vật nhỏ nhoi như vậy chứ?
“Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết nguồn gốc của Thị Linh Châu Sai này đấy?”
Cảm thấy không vui, ngắt lời chủ sở hữu của Bảo Thanh Phường.
“Thị Linh Châu Sai này vốn dĩ không phải của ngươi, bí ẩn nằm ở khả năng thu thập sức mạnh để tu luyện và sử dụng.”
“Thu thập sức mạnh ư? Rồi sử dụng lại ư?”
“Pháp bảo này quả thật tuyệt vời!” Bạch nghe xong thì trong tim liền run lên, cúi đầu nhìn Thị Linh Châu Sai trong tay.
Chủ nhân của Bảo Thanh Phường phun ra một ngụm màu xanh lục trên chiếc Châu Sai, một ngọn đèn màu xanh lục đột nhiên sáng lên.
“Lần trước đến đây là để cải tạo Châu Sai, để bản thân ta có thể sử dụng nó.”
“Nhưng sự biến đổi như vậy sẽ tiềm ẩn những mối nguy hiểm rất lớn, pháp bảo có thể lấy đi sức mạnh của người khác, nhưng cũng có thể lấy đi ký ức của chủ nhân chính pháp bảo này.”
“Mất đi ký ức sao, vậy thì có pháp lực này thì có tác dụng gì chứ?”
“Có trời mới rõ, có điều muốn được thì cũng phải bị mất cái gì đó chứ!” Bạch Xà trong lòng chấn động, vội vàng hỏi lại:
“Có thể nói ra danh tính của chủ nhân của pháp bảo hay không?”
“Thật ra là có!”
Một dãy rương lớn bay tới, một chiếc rương dừng lại trước mặt, chủ nhân Bảo Thanh Phường cũng không vội vàng mở ra mà mỉm cười:
“Ta có thể đưa đồ cho ngươi, nhưng mà ngươi phải lấy thứ gì đó ra để đổi.”