“Gặp qua ba vị phu nhân.”
Ninh Thải Hà cúi xuống chào hỏi.
Nàng bị bắt đến Thự Quang Hội nên không có chút hảo cảm nào với hội này, nghe thấy Trình Khả Nhi và Viên Thanh Tuyết giải quyết hơn trăm tên giác tỉnh giả, hơn nữa còn giết chết trượng phu trên danh nghĩa của mình, nàng chẳng những không tức giận mà ngược lại còn tỏ vẻ kính nể.
“Chào...”
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Chu Dương, lời còn sót lại chậm chạp không nói ra.
Ninh Thải Hà coi thường tên ăn bám này, đã vậy hắn còn là một nam nhân hoa tâm.
Mặc dù ngoại hình hắn rất đẹp nhưng cũng chỉ là do bên ngoài tô nạm ngọc quý, bên trong thối rữa.
“Gặp qua ba vị phu nhân, gặp qua... Lão công.”
Miêu Linh Nhi thì ngược lại rất dứt khoát, thanh âm Loli vang lên rất thanh thúy.
Thanh âm nhẹ nhàng, thân thể mền mại, dễ đẩy ngã.
Tam nữ có vẻ rất yêu thích Miêu Linh Nhi, nhìn Chu Dương đầy cảnh cáo.
“Nàng còn rất nhỏ, ngươi không được làm loại chuyện đó, nếu không đừng trách chúng ta tuyệt thực!”
Nói đến tuyệt thực thì, tam nữ cùng chung mối thù.
“Được rồi!” Chu Dương giang tay ra, hắn vốn dĩ cũng có ý muốn đợi Miêu Linh Nhi trưởng thành.
“Yên tâm, có tỷ tỷ che chở, thế nhưng ngươi tuyệt đối không được nảy sinh tâm tư xấu đối với Dương Ca, nếu không chúng ta cũng không gánh nổi ngươi.”
Miêu Linh Nhi cái hiểu cái không gật gật đầu, tam nữ tốt như thế nên nàng có ấn tượng rất tốt.
“Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi cũng lâu rồi, đã đến lúc ly khai.”
Chu Dương nhìn sắc trời bên ngoài một chút rồi cười nói.
???
Mã Thành An có chút mộng, đây là tình huống gì?!
Sao lại phải đi rồi?
“Chỉ cần các ngươi ở lại Thự Quang Hội, thì các ngươi sẽ có được quyền lợi mà người thường không cách nào tưởng tượng, dưới một người, vạn người...”
“Không có hứng thú, cảm ơn ý tốt của ngươi.”
Chu Dương chỉ Miêu Linh Nhi và Ninh Thải Hà, chân thành nói cảm tạ.
Mã Thành An cũng sắp muốn khóc, hắn đang định nói thêm cái gì, nhưng Chu Dương căn bản không muốn nghe nữa, lập tức quay đầu bước đi.
Đây chẳng phải là tiền mất tật mang hay sao...
“Thật sự phải rời khỏi đây?!”
Miêu Linh Nhi thì không có ý kiến gì, chỉ có Ninh Thải Hà là có chút không tình nguyện.
Tuy ở chỗ này nàng có chút không thoải mái, nhưng nàng biết rõ đây là tận thế, nguy cơ tứ phía, ly khai nơi an toàn như thế này thì sẽ lập tức phải đối mặt với sự uy hiếp của cái chết.
Sở dĩ nàng nguyện ý đi theo Chu Dương, cũng là có tư tâm, chính là vì cùng nhau qua cuộc sống tốt hơn, không hạ xuống sinh hoạt tiêu chuẩn.
Có thể giống như Bạch Tân Vũ, duy trì hiện trạng là tốt nhất.
“Làm sao, ngươi không muốn?!”
Chu Dương cảm nhận được biến hóa của Ninh Thải Hà, thanh âm lạnh thêm vài phần.
“Thự Quang Hội là nơi an toàn, không có Zombie, tại sao phải rời khỏi đây.”
Ninh Thải Hà vốn cũng không thích Chu Dương, không chút do dự đưa ra nghi vấn.
“Ngươi không cần thiết phải biết rõ nguyên nhân, chỉ cần đi theo làm theo là được, ta sẽ bảo đảm sở dĩ cho ngươi, áo cơm không lo.”
“Ta không muốn rời khỏi đây!”
Ninh Thải Hà chẳng muốn ngụy trang trước mặt Chu Dương, trực tiếp ngửa bài.
“Nam nhân ăn bám như ngươi còn chưa có tư cách chỉ huy ta.”
Sắc mặt Chu Dương trong nháy mắt lạnh xuống.
“ngươi đã đáp ứng đi theo ta đúng không?”
Chu Dương hỏi Ninh Thải Hà.
“Lúc trước khác bây giờ khác, ngươi đã mất đi địa vị tại Thự Quang Hội, vì sao ta còn phải đi theo ngươi.”
Ninh Thải Hà trả lời rất thực tế.
Chu Dương cười, cười đến rất xán lạn.
“Ngươi muốn đổi ý sao, rất tốt!”
Chu Dương không nhiều lời, đột nhiên rút Hán Kiếm Bát Diện ra, không cho Ninh Thải Hà cơ hội phản ứng, lưỡi kiếm trực tiếp xuyên qua trái tim nàng.
Người xung quanh muốn xem chuyện cười của Chu Dương đều triệt để bối rối.
Đây là tình huống gì?
Ninh Thải Hà là đại mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, vốn tưởng rằng Chu Dương sẽ chiều theo nàng, dù có trở mặt thì cũng phải cố gắng khuyên bảo một phen.
Thật không thể ngờ rằng hắn cứ như vậy một kiếm đâm chết nàng...
Thật là một tên Ngoan Nhân a!
Duy chỉ có Mã Thành An là không có chút ngoài ý muốn nào, dường như đó là việc bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nàng từng tận mắt chứng kiến Trình Khả Nhi giết người không chớp mắt mà chẳng hề thốt ra một câu ngoan thoại nào, trên đời này kẻ không nên trêu chọc nhất chính là nàng.
Ninh Thải Hà hiển nhiên là không biết điều này, cho rằng người khác đều là Bạch Tân Vũ, đều phải theo ý nàng.
Mã Thành An nhìn Chu Dương chằm chằm.
Không... người không nên trêu chọc nhất phải là Chu Dương mới đúng.
Có thể khiến cho mỹ nữ cường đại như vậy làm hộ vệ bên người, toàn tâm toàn ý bảo vệ hắn như vậy thì trêu chọc hắn khác gì trêu chọc tất cả mọi người đâu.
“Lão công, ta không có hủy dung nàng, còn có thể tiếp tục sử dụng.”
Chu Dương hiểu rõ ẩn ý của Trình Khả Nhi liền gật đầu một cái.
“Hiện tại đã tận thế rồi, trong mắt ta, có một số việc nhất định phải phân chia rõ ràng.”
Nếu nữ nhân này đã nuốt lời, Chu Dương cũng sẽ không nghe theo nàng, nàng còn tưởng rằng mình vẫn là 'Nữ thần’ cao cao tại thượng như trước kia có đám điếu ti quỳ bái sao?!
Nàng cần phải trả giá vì sự dốt nát của mình.
“Loại nữ nhân này dù có là nữ nhân của ta thì cũng chỉ là nữ nô hạng bét mà thôi, sẽ không có tư cách khôi phục tư duy.”
Thông qua khoảng thời gian này lý giải, Chu Dương đã nắm được phương pháp khống chế nữ nhân, có thể khôi phục trí tuệ hay không chỉ là một ý niệm của hắn mà thôi.
‘Sữa bò’ có một cái tới hạn trị, chỉ cần không vượt quá cái tới hạn trị này thì trạng thái ngây ngốc sẽ tiếp tục duy trì, không thể khôi phục ý thức trước đó.
Chỉ cần giữ vững trạng thái này, nữ nô sẽ chỉ biết phục tùng, không có trí khôn, đối với Chu Dương thì điều này quá hữu dụng.
Nếu không bồi dưỡng loại nữ nhân này, không những sẽ khiến người tức giận, độ trung thành cũng không đạt tiêu chuẩn thì tương lai nhất định sẽ mang theo tai họa ngầm.
Chúng nữ cũng không phản đối, những việc Chu Dương làm, các nàng đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.