Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 367: Hấp huyết quỷ cùng lang nhân tập kích! Thần Quang Minh vứt bỏ Thánh Thành




  • Lẽ nào thần đã vứt bỏ chúng ta sao?

Bên trong tòa thánh thành, toàn bộ tín đồ vẻ mặt bi thương, chỉ vì bức tượng quang minh thần một mực tản ra thánh quang giống như rung động không ngừng, ầm ầm vỡ vụn. Thánh quang dập dờn tại bên trong tòa thánh thành thật nhanh biến mất, cho tới bây giờ, đã không cảm giác được một chút thánh quang nào tồn tại.

Giáo hoàng, đại giáo chủ cùng đám giáo chủ càng triệt để hoảng hồn, bởi vì toàn bộ thần thuật bọn họ mất hiệu lực... Không giống với dị năng giả, lực lượng của bọn họ không phải là bắt nguồn ở bản thân, mà là đến từ mình tín ngưỡng Thần Quang Minh, Thần ban lực lượng cho bọn họ càng mạnh, thực lực của bọn họ liền càng cường đại. Đây cũng là nguyên nhân các đại giáo chủ tranh nhau cướp đoạt Thần Quyến, nỗ lực bồi dưỡng tín đồ. Chỉ cần bọn họ làm càng tốt, lấy được lực lượng cũng càng nhiều. Nhưng mà, hết thảy các thứ này đều biến mất.

  • Có phải Thần Quang Minh bị hay không...

Một cái giáo chủ nhỏ giọng nói.

  • Tà thuyết mê hoặc người khác! Lực lượng của Quang Minh Thần cường đại mênh mông cở nào, mênh mông giống như đai dương, há mấy người cùng Thiên Sứ có thể phản kháng?

  • Mấy gia hỏa không tự lượng sức này khẳng định chết!

  • Vấn đề thánh lực biến mất thì sao? Chủ ta không thể nào vô duyên vô cớ thu hồi thánh lực! Chúng ta còn phải dùng thánh lực bảo hộ tín đồ!

  • Thiên Giới Thần Quốc khả năng đã xảy ra một ít vấn đề, không được thời gian bao lâu , Thần Quyến sẽ lại lần nữa trở về.

Giáo hoàng cắt đứt cái đề tài này, tiếp tục thảo luận tiếp không có ý nghĩa, ngược lại sẽ làm cho lòng người càng thêm hoảng loạn. Hắn hiện đang cầu khẩn thánh lực nhanh trở về lên một chút.

  • Hiện tại là thời điểm Thánh Thành suy yếu nhất, mở ra giáo đình bảo khố.

Vừa mới nói được nửa câu, sắc mặt giáo hoàng đen xuống, mới nhớ tới bảo khố đã bị Chu Dương cướp hết sạch. Vốn đang tính toán dựa vào bảo vật trong bảo kho bảo vệ thánh thành một chút...

  • Việc lớn không tốt rồi, một nhóm lớn hấp huyết quỷ đánh tới!

Một thủ vệ giáo đình hoang mang rối loạn chạy tới, trên mặt mang vẻ hoảng sợ. Tựa hồ là vì nghiệm chứng chân thực câu nói này, bên ngoài vang lên thanh âm thảm thiết, còn có từng con dơi màu đen bay múa xuất hiện.

  • Bọn họ làm sao biết tin tức này? Đáng chết! Bên trong tòa thánh thành nhất định là có gian tế hắc ám nghị hội.

  • Đám con dơi thối này điên rồi sao? Cư nhiên liều lĩnh nguy hiểm ánh mặt trời chiếu lao ra?

  • Bọn họ cứ như vậy vội vã muốn giải quyết chúng ta sao?

Hấp huyết quỷ trong khoảng ba đời, thực lực Bá Tước trở lên đều sẽ không sợ ánh nắng, thực lực thấp hơn cấp Bá Tước thân ở dưới ánh mặt trời sẽ nhận được tổn thương cực lớn, thời gian dài nằm ở dưới ánh mặt trời thậm chí sẽ chết. Lúc này phát động tập kích đối với Thánh Thành, thật là giết địch một ngàn, tổn hại tám trăm. Nếu Thánh Thành thời kỳ cường thịnh, bảo đảm để cho hấp huyết quỷ chỉ có tới chớ không có về. Nhưng là bây giờ...

  • Làm sao bây giờ?

Tất cả mọi người đều luống cuống, hiện tại không chỉ là giáo chủ không có thần lực, ngay cả lực lượng chiến sĩ giáo đình cũng bị suy yếu trình độ cực đại, căn bản vô lực đối kháng hấp huyết quỷ. Lẽ nào Thánh Thành liền muốn bị tiêu diệt vào hôm nay sao?

Trên mặt mọi người lộ ra vẻ bi thương.

  • Không xong, lang nhân cũng tới....

Nếu như nói lúc trước còn có một tia sinh cơ, lại thêm lang nhân thì càng chứng minh thua không nghi ngờ. Ánh mắt giáo hoàng lộ ra tuyệt vọng, cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn sang, hắn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, rung giọng nói:

  • Thề cùng Thánh Thành cùng tồn vong!

  • Thề cùng Thánh Thành cùng tồn vong!

Có chủ giáo lớn tiếng la lên, dứt khoát quyết nhiên đi lên phía trước. Từng người từng người cuồng tín đồ móc ra thánh giá, và Thánh Thủy các loại vật phẩm hướng về phía hấp huyết quỷ cùng lang nhân ném tới. Nếu như thánh lực Thánh Thành vẫn còn, những thứ này đối với bọn nó còn có hiệu quả sát thương. Hiện tại đã như một vật trang trí mà thôi. Vô luận lang nhân hay là hấp huyết quỷ đều không phát hiện chút tổn hao nào.

  • Đây đã là vô dụng sao!

  • Tại đây cuối cùng không có thánh lực đáng chết rồi!

  • Hôm nay liền phá hủy cái địa phương đáng chết này.

  • Ha ha, nghĩ không ra các ngươi cũng có hôm nay!

  • Thánh Thành bắt đầu từ hôm nay sẽ trở thành quá khứ!

  • Giáo đình hôm nay liền sẽ hủy diệt! Hả lòng hả dạ!

Hấp huyết quỷ cùng lang nhân như hổ gặp bầy dê, mất đi thánh lực bảo hộ, giáo đồ không có lực lượng siêu phàm không có lực phản kháng chút nào. Thủ vệ giáo đình cố xức ngăn cản nhưng chỉ như bôi xấu, toàn bộ Thánh Thành giống như Tu La Tràng, thây phơi khắp nơi.

  • Giáo hoàng lão đầu, hôm nay chính là thời điểm ngươi bỏ mạng!

Phương xa truyền đến một tiếng cười quái dị, một quái vật hình người, mọc ra cánh dơi to lớn xuất hiện ở giữa không trung, xông thẳng vào đại điện đại giáo đình.

  • Một đời Hấp huyết quỷ thân vương Dracula!

Nhưng mà, đây chỉ là bắt đầu, mặt đất bắt đầu kịch liệt lắc lư, phảng phất phát sinh động đất cấp mười. Một cự lang hình thể 3m, mọc đầy lông dài màu bạc xông vào cung điện, ánh mắt u lục nhìn chằm chằm đám giáo chủ. Lộ răng sâm bạch ra, nước bọt thật dài thuận theo khoé miệng nhỏ xuống.

  • Ngân lang Vương Uy Liêm!

  • Ta đã sớm muốn đem các ngươi những lão gia hỏa này ăn hết, không nghĩ đến rốt cuộc để cho chúng ta có được cơ hội!

  • Nói xong rồi chứ, trước hết để cho ta hút khô máu của bọn họ!

  • Lăn! Chỉ có ngu mới ăn canh thừa cơm cặn ngươi còn dư lại, thịt ngươi hút máu qua vừa thối vừa đau, phía trên mang theo mùi hôi thối của ngươi. .

  • Vừa dơ vừa thúi là ngươi mới đúng! Ngươi loại ngu xuẩn lăn lộn đầy đất làm sao có thể cùng Huyết Tộc cao quý đánh đồng với nhau!

Đám giáo chủ đầy vẻ chờ mong, hy vọng hai người gia hỏa lão bất tử này đánh nhau. Hy vọng thu được một con đường sống.

  • Các ngươi cho là chúng ta sẽ đánh nhau sao?

  • Giáo đình bất diệt, các ngươi cũng đừng nghĩ!

Ngân lang Vương Uy Liêm cùng hấp huyết quỷ thân vương Dracula vọt tới, từng người từng người giáo chủ kêu thảm thiết bị bọn họ xé thành mảnh nhỏ. Mất đi thánh lực, thực lực hai bên căn bản không cùng đẳng cấp, không có lực phản kháng chút nào.

  • Tất cả đều kết thúc!

  • Giáo đình trở thành quá khứ!

Đám giáo chủ luống cuống, không còn có tâm tư cùng chết sống, rối rít trốn hướng về phương xa. Nhưng mà, bên ngoài đâu đâu cũng có lang nhân điên cuồng cùng hấp huyết quỷ, bọn họ có thể trốn đi nơi nào?

Hai mắt giáo hoàng trở nên vô thần, mất đi tiêu cự.

  • Thần vì sao phải vứt bỏ chúng ta!

Hắn cười thảm, người phảng phất điên.

Ầm!

Phía sau truyền đến một hồi nổ vang, một cánh cửa ánh sáng khổng lồ từ từ mở ra, để lộ ra từng tia lực lượng thánh khiết.

  • Thần không có vứt bỏ chúng ta!

Giáo hoàng kinh ngạc vui mừng la lên, những người khác phảng phất lại lần nữa phục sinh. Ngân lang Vương Uy Liêm cùng hấp huyết quỷ thân vương Dracula lặng lẽ lùi về sau. Nếu mà Thiên Giới Thần Quốc thật phái Thiên Sứ tới, liền ngay lập tức chạy trốn. Dù sao thực lực của thiên sứ không phải bọn họ có thể ứng phó!

Nhưng mà, từ quang môn đi ra cũng không là Thiên Sứ bên trong tưởng tượng, mà là Thiên Đế Liễn chín con rồng vàng kéo.

  • Bọn họ cư nhiên hoàn hảo không chút tổn hại sống sót đi ra ngoài sao? Lẽ nào Thần Quang Minh đã... Rốt cuộc đã…..

Giáo hoàng hai mắt đăm đăm, triệt để mất đi tinh khí thần, người trực tiếp ngã quắp xuống đất.