Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 361: Hợp Tác? Không Tồn Tại! Thần Hắc Ám Cũng Là Con Mồi Của Ta! Thiên Giới Thần Quốc Chi Môn Mở Ra!




  • Số 13 đúng là điên rồi! Thực lực của cô ta như vậy mà cũng dám tạo phản à?

Bên trong Thần Quốc Quang Minh, đám đại thiên sứ vừa mới nhận được tin tức, trong thanh âm lộ ra khinh bỉ.

Đại thiên sứ được xếp từ số một đến số mười ba, đó không chỉ là con số sản xuất mà còn là đại biểu cho thực lực của mỗi thiên sứ.

Đại thiên sứ mạnh nhất gần như đã tiếp cận với Hạ Vị Thần, yếu nhất chính là số 13, thực lực miễn cưỡng chỉ mới đến cấp thần thoại.

Mà số 13 còn bị tổn hại nghiêm trọng trong thần chiến, cấp bậc đã giảm xuống còn truyền thuyết.

Có thể nói, bất kì đại thiên sứ nào cũng có thể bắt nạt số 13, thế mà giờ cô ta lại dám không tự lượng sức mình muốn khiêu chiến Thần Quang Minh?

Ngay cả đại thiên sứ đứng đầu cũng không dám làm như vậy!

Rốt cuộc là ai cho cô ta lá gan?

  • Phụ Thần còn đang bận rộn xử lý công vụ... Ngài ấy đã giao mọi chuyện cho chúng ta toàn quyền xử lý.

  • Đã lâu rồi tôi chưa thấy số 13! Không biết vì sao cô ta lại cả gan làm như vậy?

  • Nhưng mà nhanh thôi, cô ta sẽ phải trả giá vì sự cuồng vọng của mình! Đi thôi, chúng ta đi bắt số 13 về! Phụ Thần sẽ cải tạo lại cô ta!

Thánh Thành, nơi ở của giáo hoàng.

Nhóm hầu gái cung kính đưa lên các món ăn trân quý, còn có rất nhiều rượu ngon được cất giấu lâu năm.

Từng cô hầu gái đứng bên cạnh cung kính chiêu đãi Chu Dương, bọn họ thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Selena, Nami, tiểu A Ly và những cô gái khác.

Mà khi các cô nhìn thấy Tracy cũng ở trong đó thì đôi mắt không khỏi trợn to hơn.

Bọn họ quen biết Tracy, chỉ là không ngờ cô ấy lại chối bỏ tín điều của mình.

  • Tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này? Chẳng lẽ em đã phản bội thánh quang rồi? - Tracy hồi tưởng lại chuyện vừa mới xảy ra, nếu mà không phải cô cầu xin Chu Dương buông tha giáo hoàng và các đại giáo chủ thì bây giờ bọn họ đã lạnh rồi.

Nhưng mà cho dù cô đã giúp Thánh Thành tránh khỏi vận mệnh bị hủy diệt thì ánh mắt mọi người nhìn cô lại giống như là nhìn thấy một tên phản đồ.

  • Không, đây là khảo nghiệm thánh quang cho em, lẽ nào em không tin ông xã của mình sao?

Tracy trợn to mắt, cô còn chưa kịp nói gì nữa thì Chu Dương đã đưa một ly rượu vang đỏ tới trước mặt.

  • Em nếm thử một chút đi, hương vị cũng không tệ lắm!

Tracy bị Chu Dương đánh gãy suy nghĩ, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

  • Ợ!

Cô ợ ra một hơi rượu, đôi mắt xanh biếc trợn tròn nhìn Chu Dương, sau đó thoáng một cái, người đã nằm nhoài dưới mặt đất.

Tửu lượng này...

Sau này gặp được mấy em gái kiểu này thì chuốc say trước rồi nói sau.

  • Không ngờ các người còn cất giấu thứ tốt! -

  • Mang tôi đi hầm rượu nào!

Thứ tốt đương nhiên là phải bỏ bao mang đi, nếu lưu lại thì chẳng phải là tiện nghi cho đám lão già kia?

Nhóm hầu gái ngây người trong chốc lát, sau đó mới gật đầu rồi đứng dậy dẫn đường.

Trong hầm rượu cất giữ rất nhiều loại rượu ngon, phần lớn đều là ủ từ ba mươi năm trở lên, nơi sâu nhất còn cất giữ vài chai ủ hơn một trăm năm.

Vừa mới mở ra, một cỗ hương rượu thấm vào ruột gan liên tục quanh quẩn ở chóp mũi.

Mang đi! Cần thiết phải mang hết, một chai cũng không để lại.

Một lát sau, trong hầm rượu đã trống rỗng không còn gì.

  • Xin chào, ngài là Chu Dương tiên sinh phải không?

Không đợi Chu Dương trả lời, đôi mắt của một hầu gái đã trở nên u tối, trong mắt phát ra hào quang kỳ lạ.

Mặc dù người này rõ ràng là một người phụ nữ, nhưng thanh âm của cô ta lại khàn khàn trầm đục, rõ ràng là của một người đàn ông. Hơn nữa quanh thân cô ta lại hiện lên từng tia khí tức âm lãnh.

  • Bám thân? Ký sinh?

Chu Dương đánh giá người hầu giá kia từ trên xuống dưới, hoàn toàn không có một chút kinh ngạc.

Từ giây phút đầu tiên đối phương xuất hiện thì Chu Dương đã phát hiện sự dị thường.

Anh vốn dĩ cho rằng hắn ta sẽ tập kích mình, không ngờ người này lại đến đây với mục đích khác.

  • Chúng ta có thể hợp tác! Chu Dương tiên sinh! Hội nghị hắc ám tới đây với thành ý!

  • Thực lực của ngài rất cường đại, nhưng mà như vậy cũng không thể chiến đấu đơn độc với quân đoàn thiên sứ được. Huống chi, sau lưng quân đoàn thiên sứ còn có Thần Quang Minh.

  • Chỉ có một đại thiên sứ thì tuyệt đối sẽ không thể nào làm được chuyện này!

  • Chỉ cần ngài đồng ý hợp tác với Hội nghị hắc ám chúng tôi, chúng tôi sẽ triệu hồi ác ma địa ngục, bọn họ chính là đồng bạn đáng tin cậy của ngài.

Cái tên này chính là người của Hội nghị hắc ám, không ngờ thủ đoạn của đối phương lại lợi hại như vậy, có thể sờ tới nơi này dễ như trở bàn tay.

Chu Dương rất rõ ràng mục đích của đám người này, ‘Thiên Sứ mười hai cánh rất đáng quý, đương nhiên là phải nghĩ hết tất cả biện pháp để biến cô ta thành thiên sứ sa đọa.’

‘Thực lực của tên nhân loại Chu Dương này cũng không tồi, đáng giá để lợi dụng, nói không chừng tên này sẽ là một cái pháo hôi cường đại.’

Vô luận đối phương có suy nghĩ gì thì đều sẽ bại lộ hết ở trước mặt Chu Dương

  • Các người muốn lợi dụng tôi?

Chu Dương nhìn đối phương, miệng khẽ nhếch lên nụ cười như có như không, giống như là anh đã nhìn xuyên qua cô hầu gái thấy được linh hồn hắc ám núp ở nơi sâu bên trong.

  • Không, không, ngài hiểu lầm rồi! Đây là một chuyện có lợi cho cả đôi bên.

  • Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè!

  • Nếu hai chúng ta hợp tác thì nhất định sẽ thu được thắng lợi cuối cùng.

Linh hồn hắc ám vô cùng tin tưởng mình sẽ thuyết phục được Chu Dương.

Dù sao thì thế lực của Thần Quang Minh quá cường đại, muốn hoàn toàn trừ bỏ thì đó là chuyện khó như lên trời.

Nếu như Chu Dương được các ác ma và Thần Hắc Ám của Hội nghị hắc ám giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng và thuận lợi hơn rất nhiều.

Đây là một chuyến hợp tác trăm lợi không hại, chỉ có kẻ đần độn mới có thể cự tuyệt.

  • Mày muốn lợi dụng tao?

Chu Dương vẫy tay, một cỗ lực lượng vô hình nắm chặt cổ họng của hầu gái, sau đó anh nhẹ nhàng kéo một cái.

Hai mắt của hầu gái lật trắng, lập tức ngã xuống nền đất.

Lúc này thì trong lòng bàn tay Chu Dương đã xuất hiện một đoàn linh hồn màu đen, đây mới là bản tôn!

  • Ngươi muốn làm gì?

  • Ta chính là đồng minh của ngươi! Ngươi không thể đối xử với ta như vậy được!

Linh hồn hắc ám hét lớn, chẳng biết tại sao mà hắn lại cảm nhận được áp lực tử vong từ Chu Dương.

Đầu của tên này có vấn đề sao?

Chẳng lẽ hắn không biết cái gì gọi là lấy đại cục làm trọng?

  • Không, mày nói sai một chuyện rồi!

  • Tao có đồng minh, bọn họ đều là vợ của tao, người như tụi bây không có tư cách để trở thành đồng minh của tao đâu!

  • À phải rồi, tao quên nói, Thần Hắc Ám cũng là con mồi của tao ha!

  • Bảo hắn rửa cổ sạch sẽ chờ... Mà thôi quên đi, cũng không cần thiết rút dây động rừng! Cảm phiền mày đi chết đi!

Nếu như tên đó nhận được tin mình có thể giải quyết Thần Quang Minh, như vậy chẳng phải là hắn ta sẽ chuồn mất sao?

Tìm một tên thần linh chạy trốn thì quá là phiền toái.

Linh hồn hắc ám triệt để bối rối, cái tên này điên rồi sao?

Hắn ta không chỉ muốn đối phó Thần Quang Minh mà ngay cả Thần Hắc Ám cũng không buông tha, hắn là ngại mình sống quá lâu rồi?

Không đợi linh hồn hắc ám chạy trốn, bàn tay Chu Dương đã toát ra hỏa diễm thánh khiết.

  • Thì ra… thì ra ngươi cũng là người của giáo đình!

  • Không!

Chu Dương nắm tay lại, linh hồn hắc ám triệt để hóa thành tro bụi.

Hợp tác?

Không tồn tại!

Nơi nào có thần minh thì nơi đó là con mồi của Chu Dương đây!

Được rồi, nếu là nữ thần xinh đẹp mà lại thuần khiết thì mình vẫn có thể bỏ qua cho các cô ấy, thuận tiện giao lưu tình cảm một chút.

Thánh Thành, giáo hoàng và các đại giáo chủ tề tụ lại một chỗ, địa vị thấp nhất cũng là hồng y giáo chủ.

Bọn họ đã già đi mười mấy tuổi, mọi người đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt toát ra bi sắc nồng nặc.

Tại sao Thánh Thành lại phải xui xẻo nghênh đón một tên sát tinh như vậy chứ?

Sớm biết Chu Dương mạnh như vậy thì bọn họ nhất định sẽ một mực cung kính chiêu đãi, tuyệt đối không dám có nửa câu oán hận.

Cho dù là muốn tụi này truyền cái lời thì cũng không thành vấn đề!

Muốn trách chỉ có thể trách giáo đình hoành hành ngang ngược đã quen, thích lấy lý phục người, cho nên lần này trêu chọc phải một cái phiền toái lớn.

  • Phía trên còn không có tin tức sao?

Đám đại giáo chủ rối rít nhìn về phía giáo hoàng, thỉnh thoảng mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Giáo hoàng lộ ra vẻ mặt cay đắng, thở dài lắc đầu.

Không biết là hắn ta đang đau lòng vì bị đánh cắp mười năm tuổi thọ hay là đang đau lòng vì bị cướp sạch số rượu ngon cất giữ nhiều năm.

Một lát sau, đồng tử của đại giáo chủ biến thành một màu trắng, vô cùng loá mắt.

  • Thiên Sứ Chi Môn sắp mở ra!

  • Chúng ta được cứu rồi!

Sau lưng pho tượng Thần Quang Minh chậm rãi chuyển động, một cánh cửa với ánh sáng thánh khiết từ từ hé mở.

Cánh cửa của Thần Quốc Thiên Giới đã được mở!

Từng Thiên Sứ nối đuôi nhau bước ra.

  • Tên nhân loại cuồng vọng tự đại kia e là sẽ không có cơ hội để hối hận rồi!