Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 339: Cái tên này quá bá đạo!




Thần Thú hoàn toàn không biết Hải Thần và Ám Ảnh Chi Thần đã chết từ khi nào, cái này khiến hắn có chút cảnh giác, không thể không cẩn thận đối đãi.

Cho dù thực lực của chúng nữ mạnh hơn người thường gấp trăm lần, Hắc Long là mạnh nhất trong nhóm người này nhưng mà nó cũng chỉ vừa mới đạt tới cấp Thần Thoại, hoàn toàn chưa đủ trình để đối phó với Hải Thần và Ám Ảnh Chi Thần, càng đừng nói tới giết chết hai tên đó.

  • Thế nào? Ngươi sợ rồi sao? Nếu sợ thì còn không mau cút đi!

  • Nếu không thì chờ ông xã của tụi này tới, anh ấy sẽ làm thịt ngươi như đã làm thịt Hải Thần và Ám Ảnh Chi Thần!

  • Nói không chừng chúng ta còn có thể thu hoạch được thêm một cái thần cách nữa đấy!

Thần Thú cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sau đó hắn nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng của mình.

  • Các ngươi muốn hù dọa ta sao?

  • Có lẽ ông xã của các ngươi thật sự có bản lĩnh, nhưng đáng tiếc thay, hiện tại hắn ta không có ở nơi này!

  • Cho dù hắn ta có là Thượng Vị Thần thì ta cũng không sợ! Ta cũng có chỗ dựa! Chỉ cần giết chết các ngươi rồi trốn vào Thần Quốc, hắn còn có thể làm khó dễ được ta sao?

  • Huống chi, ta còn có biện pháp giải quyết toàn bộ các ngươi thần không biết, quỷ không hay!

  • Các ngươi sẽ chết ở chỗ này mà không có ai biết tới!

Hai cái thần cách, còn có chín con Kim Long cấp Thần Thoại kéo theo thần binh, những thứ này đáng giá để hắn mạo hiểm một lần.

Hết cách rồi, ai bảo phần lợi nhuận này quả thực quá lớn.

Nếu hắn bỏ lỡ cơ hội lần này thì sau đó muốn gặp lại cũng khó như đi lên trời!

  • Nào nào! Mau giao thần cách của các ngươi ra đây, như vậy thì ta có thể cho các ngươi chết ít thống khổ hơn một chút!

Lưu lại người sống là không có khả năng!

Vì ẩn giấu điều bí mật này, Thần Thú đương nhiên phải đuổi tận giết tuyệt, đề phòng chỗ dựa của đám phụ nữ này tìm tới cửa.

  • Thần Thú Thần Vực!

  • Hải Thần Thần Vực!

  • Ám Ảnh Thần Vực!

Ba đại Thần Vực bắt đầu va chạm vào nhau, có điều Trình Khả Nhi và Viên Thanh Tuyết chỉ vừa mới dung hợp thần cách được một phần ba, thi triển Thần Vực không thể sánh bằng Thần Thú, giao chiến được một lúc thì cả hai bắt đầu đã hiện ra trạng thái bị nghiền ép.

  • Ta xin nhận lấy thần cách của các ngươi!

Thần Thú vọt tới trước mặt hai người, sau lưng hắn ta hiện ra đủ loại bóng thú rồi dung hợp lại làm một, hắn muốn tốc chiến tốc thắng.

  • Chậc chậc, thật là to gan, không ngờ có kẻ dám ra tay với vợ của mình!

Trên bầu trời bỗng nhiên có một vệt sáng bay vút đến, Thương khung chi dực sau lưng Chu Dương giãn ra, trong nháy mắt thì anh đã đứng ở trước mặt chúng nữ.

  • Chỉ cần có anh ở đây thì sẽ không có ai có thể làm tổn thương các em được!

Thần Thú mới vọt tới một nửa thì thân hình đã phải phanh gấp lại, không dám bước lên trước.

Sắc mặt hắn trở nên khó coi khi nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của Chu Dương, cả người căng chặt như gặp phải đại địch.

Với ngũ giác nhạy bén của mình mà hắn cũng không thể phát hiện đối phương xuất hiện từ khi nào, như vậy đã đủ chứng minh kẻ địch rất đáng gờm.

Thần Thú chính là bằng vào chiêu thức ấy mà tránh thoát được biết bao nhiêu nguy hiểm.

Hôm nay, hắn đã gặp phải khắc tinh!

Lẽ nào đây là thần linh kiểu thích khách sao?

Nếu như hắn vừa mới tính toán đánh lén mình thì chẳng phải là mình đã gặp nguy hiểm sao!

Ánh mắt Thần Thú nhìn chằm chặp Chu Dương, dường như muốn nhìn thấu đối phương.

  • Mày muốn ra tay với những người phụ nữ của tao à?

Câu nói đầu tiên đã biểu lộ thân phận của mình.

Đám phụ nữ này là của tên đó!

Tên thần linh không biết tên đã giết chết Hải Thần và Ám Ảnh Chi Thần!

Thần Thú là Hạ Vị Thần, thực lực của hắn chỉ tương đương với Hải Thần và Ám Ảnh Chi Thần, tuy rằng mạnh hơn một chút nhưng cũng không thể mạnh hơn được bao nhiêu.

Nếu đối phương có thể giết chết Hải Thần và Ám Ảnh Chi Thần thì cũng có thể đồng dạng giết chết hắn.

Tại sao đối phương lại có thể tới đây nhanh như vậy?

Dựa theo kịch bản bình thường thì không phải là hắn sẽ giết chết đám phụ nữ của tên này rồi lẩn trốn vào Thần Quốc. Cho dù đối phương có đuổi theo thì sau đó cũng chỉ biết so tài với thế lực sau lưng hắn, cuối cùng không giải quyết được gì sao?

  • Xin ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ác ý.

  • Ta chỉ là quan sát hồi lâu nên có chút ngứa tay ngứa chân, muốn tìm một đối thủ để thực chiến một chút mà thôi.

Thần Thú quả quyết thừa nhận, bởi vì hắn không nhìn thấu thực lực của Chu Dương.

Khi đối mặt với Chu Dương thì hắn luôn có một cảm giác sợ hết hồn hết vía, dường như mình muốn tai vạ đến nơi.

Đây là của trực giác của động vật mách bảo, nhờ nó mà hắn đã tránh thoát trận chư thần vẫn lạc trước đó, thuận lợi sống đến ngày hôm nay.

Có đôi khi, sợ một chút thì mới có thể sống lâu dài hơn.

Thật vất vả lăn lộn đến cấp bậc thần linh, không cần thiết phải làm khó dễ cái mạng nhỏ của mình.

Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là Thần Thú sẽ cứ thế mà bỏ qua, hắn sẽ âm thầm điều tra thực lực của Chu Dương.

Nếu mà thực lực của đối phương rất cường đại, thậm chí còn có bối cảnh cường ngạnh, vậy thì mọi người cứ coi như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Còn nếu như thực lực của đối phương chỉ ở mức bình thường, lại còn không có bối cảnh, như vậy thì không chỉ Thần Thú sẽ hứng thú đối với thần cách của Chu Dương mà ngay cả người ở sau lưng hắn cũng sẽ cảm thấy hứng thú, đến lúc đó thì kết quả không cần thiết phải nói nhiều.

  • Mày thích chiến đấu sao?

  • Thật là khéo, tao cũng rất thích!

  • Vậy thì chúng ta hãy đấu một trận oanh oanh liệt liệt đi, để tao đánh nát đầu của mày!

  • Dùng thần cách của mày để làm lễ vật bồi tội rất tốt!

Chu Dương đang rầu số lượng thần cách không đủ, còn đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào để có được thần cách, biến tất cả các cô vợ của mình trở thành thần linh.

Có thể nói Thần Thú tới rất đúng lúc, giúp anh giải quyết được một phần vấn đề khó khăn của mình.

Nếu đã tới rồi thì mọi người đều là anh em, đừng đi đâu nữa, để lại thần cách của mày đi!

  • Đương nhiên, nếu mà mày nguyện ý giao thần cách coi như là lễ vật bồi tội, tâm trạng tao tốt thì có lẽ sẽ tha cho mày một cái mạng nhỏ.

Cảm nhận được thái độ cường ngạnh của Chu Dương, trong lòng Thần Thú đã lạnh một nửa.

Cái tên này quá bá đạo!