Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 333: Tôi Rất Thích Xem Dáng Vẻ Muốn Phản Kháng Nhưng Lại Không Làm Gì Được Này Của Cô! Kêu Ba Ba!




Có lẽ là quá tin tưởng vào độc tâm thuật, hoặc cũng có lẽ là vì để thuyết phục chính mình, U Đồng lựa chọn nếm thử lần nữa.

Dù sao thì ăn thiệt thòi một lần và ăn thiệt thòi hai lần cũng không có gì khác nhau, nếu đã hy sinh thì đương nhiên phải đạt được hồi báo.

Phần lớn nhân loại đều có tâm lý đánh bạc, đặc biệt là sau khi đã bỏ vốn ra, tự nhiên là muốn thu được hồi báo trở lại.

U Đồng cũng không ngoại lệ, càng ngày cô càng muốn thu phục được Chu Dương.

  • Anh mau lại đây!

U Đồng giống như một con thú hoang dại, đột nhiên nhào tới đè Chu Dương xuống đất.

Chu Dương cực lực phản kháng nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì được nữ ma đầu, tiếp theo là phát sinh việc không thể miêu tả.

Lần này Chu Dương suýt chút nữa thăng thiên.

Quả nhiên, trải nghiệm khi diễn có kịch bản là không giống với bình thường, cảm giác phi thường khác lạ.

Hơn bốn tiếng trôi qua, mãi đến khi U Đồng không thể nhúc nhích được nữa.

  • Bắt đầu từ hôm nay, anh chính là nô lệ của tôi!

U Đồng giống như là nữ vương, cô nhìn Chu Dương từ trên cao xuống, nếu như có thêm một cây roi da nữa thì càng phù hợp với hình tượng này.

  • Tôi không phục! Cô có giỏi thì tiếp tục giáo huấn tôi đi!

Chu Dương quật cường, bày ra dáng vẻ không chịu khuất phục khiến U Đồng tức giận quá mức.

Nhưng hiện tại cô đã không còn sức lực, muốn đứng lên cũng không đứng nổi, chỉ có thể tức giận mà trợn mắt nhìn Chu Dương, trên mặt tràn đầy không cam lòng.

Cô không muốn chịu thua, nhưng đáng tiếc, có lòng mà lại không có lực.

  • Vậy thì tiếp theo sẽ đến phiên tôi biểu diễn!

Chu Dương nhếch miệng lên, nào còn có khí chất con cừu nhỏ trước đó nữa, trong nháy mắt thì anh đã biến thành một con mãnh hổ.

Sau đó chính là thời gian biểu diễn của Chu Dương.

Một lát sau, U Đồng giống như là một con cá nằm thoi thóp trên thớt.

Lúc này đây thì cô mới như là bừng tỉnh đại ngộ.

  • Anh lừa tôi?!

  • Anh cố ý dẫn tôi mắc câu đúng không?

Cô nhớ tới Chu Dương có thể tùy ý ban dị năng S+ cho người khác, người như vậy thì làm sao có thể yếu ớt giống vừa rồi được?

Nếu anh ta thật sự đơn giản như vậy thì đã sớm bị Học viện siêu phàm khống chế, nào còn có cơ hội để mình ra tay?

Nhưng tại sao lúc trước mình không hề nghĩ tới điều này?

Giống như là một đứa ngu đần chỉ biết đâm đầu về phía trước.

Có điều lúc này cô có muốn hối hận thì cũng đã muộn rồi.

Đương nhiên, U Đồng không biết đây là hiệu quả của Hào quang hàng trí.

  • Anh dám hủy sự trong sạch của tôi, tôi liều mạng với anh!

U Đồng giơ nắm đấm tấn công Chu Dương, chỉ có điều sức lực hiện tại của cô chẳng khác gì như gãi ngứa.

Đương nhiên, cho dù cô có dốc hết sức thì cũng không thể nào thương tổn được một cọng lông của Chu Dương.

  • Xem ra cô không phục cho lắm!

  • Thân là một người đàn ông, tất nhiên là tôi phải để cho cô biết cái gì kêu sự lợi hại chân chính!

  • Kêu ba ba!

  • Anh nằm mơ đi! Tôi sẽ không khuất phục!

Một tiếng sau!

  • Kêu ba ba!

  • Tôi… Tôi sẽ không để anh được như ý đâu... Si tâm vọng tưởng...

Giọng nói của U Đồng đã yếu hơn trước rất nhiều, nghe như là đang lẩm bẩm nói nhỏ.

Lại là một tiếng sau.

  • Kêu ba ba!

  • Ba ba...

  • Sớm nghe lời có phải tốt hơn không!

  • Vậy sao anh còn chưa ngừng tay...

  • Tôi có nói cô kêu ba ba là sẽ dừng tay sao?

  • Tên vô liêm sỉ này... Tôi liều mạng với anh!

  • Tôi rất thích xem dáng vẻ muốn phản kháng nhưng lại không làm gì được này của cô!

  • Kêu ba ba!

  • Ba ba...

  • Dương ca, cô ta là ai?

Sharon, Kelly và Tina nhìn về phía U Đồng, trong ánh mắt có bất mãn, phẫn hận và buồn bực.

Các cô phòng ngày phòng đêm, không ngờ vẫn là có hồ ly tinh tìm tới tận cửa!

Ánh mắt ba cô gái nhìn về phía U Đồng càng ngày càng bất thiện.

Lúc này U Đồng giống như là cô vợ nhỏ rụt rè đứng nép mình bên cạnh Chu Dương, dáng vẻ điềm đạm và đáng yêu.

  • Tất cả đều là do cô ấy, cô ấy biến thành Kelly, anh cũng là người bị hại!

Chu Dương lập tức thanh minh, đây là sự thật.

Ánh mắt U Đồng tràn đầy u oán, cô bất mãn nhìn chằm chằm Chu Dương.

Từ khi có được độc tâm thuật, không biết bao nhiêu người đàn ông đã bị cô đùa bỡn trong lòng bàn tay, thậm chí bọn họ còn không có tư cách đụng vào một đầu ngón tay cô, hoàn toàn biến thành nô lệ chỉ biết nghe sự sai khiến của cô.

Điều này càng ngày càng khiến cho cô cảm nhận rõ ràng mị lực của việc khống chế lòng người!

Suy nghĩ của bạn hoàn toàn không thể trốn khỏi đôi mắt của tôi, nhược điểm của bạn sẽ biến thành thứ trói buộc để tôi khống chế.

Mọi thứ vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, cho nên dù ở tận thế thì U Đồng vẫn chưa từng gặp phải phiền toái nào.

Ngay cả lần này khi U Đồng được phái đi đối phó Chu Dương cũng là lòng tin tràn đầy, cô tin tưởng rằng mình sẽ không thất thủ.

U Đồng hoàn toàn không ngờ đánh nhạn quanh năm, lần này lại bị nhạn mổ vào mắt.

Vậy mà lại thất thủ trước Chu Dương!

Cái này khiến cô có cảm giác bị thất bại, không biết làm thế nào.

  • Cái con nhỏ xấu xa này! Hãy để em giết cô ta!

Kelly nghe thấy người phụ nữ này dám biến thành mình để khi dễ Chu Dương, ánh mắt cô nàng lập tức trở nên bất thiện, lòng bàn tay lập lòe ngọn lửa kinh khủng.

Cô muốn giải quyết người đàn bà không biết xấu hổ kia.

  • Các em đừng ra tay! Con người ai mà chẳng có lúc phạm sai lầm, dù sao thì cũng phải cho cô ấy một cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời chứ.

  • Anh vừa mới nhận cô ấy làm con gái nuôi, nếu không tin thì các em hỏi cô ấy đi.

  • Kêu ba ba!

U Đồng vừa mới bị Chu Dương giáo huấn mấy tiếng đồng hồ cho nên đã tạo thành phản ứng máy móc, cô theo bản năng mà nói:

  • Ba ba!

Tina:

-...

Sharon:

-...

Kelly:

-...

Tụi này còn có thể nói cái gì nữa đây?

  • Không ngờ anh lại còn có đam mê này!

  • Cái tên cầm thú này!

  • Quả thực là quá đáng!

Chu Dương nhận ra ba cô gái hiểu lầm cho nên vội vàng giải thích:

  • Anh chỉ thay phụ huynh giáo dục cô ấy một chút mà thôi! Ai ngờ cô ấy một hai đòi phải nhận anh làm ba ba cho bằng được.