Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Chu Dương không vội vàng đi giải quyết kẻ địch, lúc này anh đang cảm thấy rất hứng thú đối với đồng minh của bọn Nurkse. Không ngờ lại có người thần không biết, quỷ không hay mà đánh cắp tin tức của mình.
Rốt cuộc thì tên đó núp ở nơi nào mà ngay cả chính mình cũng không có phát giác?
Lần này ra tay cần phải một lưới bắt hết, không để lại hậu hoạn.
Từng cái Hư vô thần đồng tử bay ra lòng bàn tay Chu Dương, lặng lẽ ẩn hình trong không khí.
Trong phạm vi hơn ba mươi dặm xung quanh, ba mươi sáu con Hư vô thần đồng tử có thể bảo đảm một khi có mục tiêu tiếp cận thì Chu Dương có thể lập tức biết được.
Nếu mà có người âm thầm dòm ngó, muốn thu thập tin tức của mình, như vậy thì bọn hắn sẽ không thể nào qua mắt được Hư vô thần đồng tử.
Anh Lạc ở bên cạnh nghe tới vẻ mặt ngây ngốc.
Tại sao lại như vậy?
Chu Dương đã nói đầu hàng vậy mà người Nurkse lại không chấp nhận?
Đây là tình huống gì?
Chu Dương còn hẹn ra gặp mặt chiến một trận, đã nói tới mức này rồi mà bọn hắn vẫn sợ hãi.
Không phải nói văn minh Nurkse là một nền văn minh vô cùng cường đại sao?
Không phải bọn chúng coi con người như đám kiến hôi sao?
Tại sao khi đụng phải Chu Dương liền biến vị rồi.
Chu Dương liếc mắt một cái đã biết được ý nghĩ của cô, anh cười híp mắt nói:
Anh Lạc vội vàng lắc đầu, lùi về sau hai bước theo bản năng.
Thái độ đối với chủ nhân quá kém, nên bị trừng phạt!
Tự chọn một hình phạt cho mình đi! Muốn cái gì?
Roi da? Cây nến? Dây thừng?
Gương mặt Anh Lạc đỏ bừng, Chu Dương quá ghê tởm!
Tại sao cái tên này có thể biến thái như vậy chứ?!
Nhưng mà cho dù trong lòng Anh Lạc không tình nguyện như thế nào đi nữa thì cuối cùng cô vẫn khuất phục dưới dâm uy của Chu Dương.
Đây là lần đầu tiên Chu Dương chơi thử loại tình thú này, thủ pháp tương đối mới lạ. Trải qua một hồi thí nghiệm, rốt cuộc Chu Dương cũng đã thành thạo hơn nhiều, kỹ năng dây thừng cộng một.
Không biết từ khi nào mà Miêu Linh Nhi đã móc ra một cây roi da rồi vung nó về phía Chu Dương.
Cái con bé loli này lại nghịch ngợm rồi.
Lành sẹo đã quên đau phải không?
Không cần Chu Dương ra tay, từng cây dây mây màu xanh lục nhanh chóng trói Miêu Linh Nhi lại, người ra tay chính là Emily.
Phá phách!
Anh phải cho em ăn no một bữa.
Chu Dương quyết định thu thập Miêu Linh Nhi trước, con bé này là người khiến người ta không bớt lo nhất.
Mặc dù tiểu Loli chiến đấu hăng hái nhưng chung quy thì vẫn là bại tướng dưới Chu Dương.
Chờ đến khi đại chiến kết thúc, mỗi cô vợ của Chu Dương đều được ăn một bữa no nê.
Là nữ nô, Anh Lạc chính là đối tượng được chiếu cố trọng điểm, lấy được dinh dưỡng phong phú nhất.
Anh Lạc vừa mới bị dạy dỗ đến chết đi sống lại, không dám không nghe theo, cô cúi đầu xuống, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng.
Chu Dương không có sử dụng Kẻ nắm giữ ký ức để thay đổi Anh Lạc, nếu không thì sau đó anh chỉ thu được một con rối, mất vui rất nhiều.
Với thực lực hiện giờ, anh muốn bao nhiêu cô gái xinh đẹp là chuyện cực kỳ đơn giản.
Nhưng mà như vậy thì còn gì thú vị nữa?
Đặc biệt là đồ vật xinh đẹp không có linh hồn, như vậy rất dễ dàng làm người ta chán ngấy.
Huống chi chúng nữ đều tương đối thuận theo anh, hiếm khi có một cô nàng phản nghịch, trải nghiệm khác lạ một phen cũng không tồi.
Trước mắt thì Anh Lạc đúng là khiến anh vui vẻ hơn một chút.
Anh Lạc quỳ dưới đất, thái độ khiêm tốn.
Từ chối, con người anh luôn luôn sợ phiền toái, không muốn xen lẫn vào một ít chuyện rối loạn.
Cho dù trước kia em có ân oán như thế nào thì đều phải hoàn toàn cắt đứt đi.
Chu Dương lắc đầu, cự tuyệt không chút nghĩ ngợi.
Nói giỡn, một nữ đầy tớ thì có tư cách gì phân phó chủ nhân của mình làm việc chứ?
Cuối cùng thì ai mới là chủ nhân đây?
Từng giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt của Anh Lạc, đôi mắt cô lộ ra một nỗi thống khổ, dáng vẻ vô cùng điềm đạm và đáng yêu.
Chu Dương dùng ngón trỏ nâng cằm của Anh Lạc lên, trên mặt lộ ra vẻ hài hước:
Anh nghĩ là em nghĩ sai một chuyện rồi, mạng của em là do anh cứu, anh không có truy cứu việc em muốn giết chết mình đã là không tồi rồi. Em hẳn là nên cảm thấy đủ, mà không phải là mở miệng yêu cầu chủ nhân.
Em chính là nô lệ của anh, tính mệnh nắm giữ trong tay anh. Từ đầu chí cuối, anh bảo cái gì thì phải làm cái đó, không hề có quyền phản kháng.
Nô lệ thì phải làm tốt bổn phận của nô lệ, không thể vượt qua.
Anh Lạc mở to miệng, nhưng cuối cùng cô cũng không phát ra được chút thanh âm nào.
Chuyện này vốn dĩ là cô có lỗi trước, Chu Dương hoàn toàn có lý do giết chết mình.
Nhưng mà cuối cùng thì Chu Dương vẫn hạ thủ lưu tình, tha cho mình một mệnh.
Trải qua cảm giác tử vong, Anh Lạc vô cùng quý trọng sinh mệnh mới này.
Miễn là còn sống thì vẫn còn có hy vọng.
Cô thu hồi biểu tình đáng yêu, điềm đạm vừa rồi, nước mắt biến mắt không chút tăm hơi, lại trở thành dáng vẻ khôn khéo như trước kia.
Trở mặt cực nhanh, giống như những gì mà mọi người nhìn thấy vừa rồi chỉ là ảo giác.
Chu Dương rất hài lòng với biểu hiện của cô, đây mới chuyện mà một nữ nô hợp cách nên làm.
Chu Dương mang theo chúng nữ đi tới nơi ẩn thân của người Nurkse. Vì không để phe địch phát hiện rồi cảnh giác, Chu Dương từ bỏ sử dụng Cửu Long Thiên Đế Liễn vô cùng hoa lệ.
Anh không muốn mình còn chưa tới nơi thì đã hù chạy hết đối phương.