Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 263: Muốn Giết Thử Hải Thần Chân Chính! Zombie Tự Nổ




Người khác nghe thấy câu này đều sẽ khịt mũi coi thường, chỉ có chúng nữ vô cùng tin tưởng những lời Chu Dương nói.

  • Dương ca! Em đói rồi!

  • Em cũng đói!

Anh hùng trở về, đương nhiên phải chạy ra hoan nghênh.

Chúng nữ dốc hết sức lực, sử dụng tất cả vốn liếng để nịnh nọt Chu Dương.

Trong lúc nhất thời, Cửu Long Thiên Đế Liễn liên tục lắc lư, bên trong truyền đến tà âm.

Vốn dĩ là chỉ nói đi mấy tiếng, kết quả lại biến thành ba ngày.

Nhật Bản, tại một thị trấn đánh cá ven biển, có ba chiếc thuyền đánh cá đang lênh đênh trên mặt biển gần đó, bọn họ nhìn về phía cố hương của mình.

Một đàn Zombie lớn đang lượn lờ trên mảnh đất quen thuộc, chiếm cứ lãnh thổ vốn là thuộc về bọn họ.

Mỗi khi tàu đánh cá tới gần thì lập tức sẽ đưa tới một lượng Zombie lớn rơi vào trong biển. Bất tri bất giác, bên trong biển cạn đã có ít nhất hàng ngàn con Zombie.

Ngâm nước một thời gian dài, từng con Zombie như là bánh bao bị nhúng nước, mặt mũi và thân thể sưng vù, nhìn thoáng qua phi thường ghê tởm.

Thấy có một con thuyền tới gần, đám Zombie bị ngâm trong nước biển dùng hết sức lực toàn thân nhào tới con thuyền đó.

Có mấy con Zombie da thịt đã bị ngấm nước trở nên trong suốt, bởi vì quá dùng sức mà đụng phải một vị trí nhô ra trên thân thuyền.

Giống như bong bóng bị đâm thủng, trong thân thể con Zombie kia phun trào ra một mớ chất lỏng màu trắng, tản ra mùi hôi thối nồng nặc.

Loại mùi này còn ghê tởm hơn cả mùi cá trích chết, dưới ánh mặt trời gay gắt còn trở nên nồng nặc hơn.

Có người trên tàu đánh cá cầm vũ khí chọc về phía Zombie, kết quả...

  • Ọe!

Trên tàu liên tục truyền ra những âm thanh nôn mửa, nhưng mà ói nửa ngày mà chẳng ai phun ra được cái gì, ngay cả một chút nước cũng không có.

Sau khi tận thế buông xuống, thức ăn trở nên thiếu thốn, mọi người không dám cập bờ, chỉ có thể dựa vào việc đánh bắt các loại cá ở trên biển, cứ thế mà kiên trì như vậy hơn một tháng.

Mặc dù đã ăn cá đến phát ngán, nhìn thấy cá sẽ tự động muốn ói nhưng mà vì sống sót, bọn hắn không thể không ăn.

Quan trọng nhất vẫn là nước ngọt, nước uống.

Thức ăn không có vấn đề quá lớn, nước uống mới là chuyện lớn hàng đầu.

  • Chúng ta sắp dùng hết nước ngọt rồi, nếu không nghĩ biện pháp bổ sung thì tất cả mọi người đều phải chết.

Một người với đôi môi khô nứt lên tiếng.

  • Vẫn là giống như trước, tàu của mấy người chịu trách nhiệm chế tạo âm thanh dẫn dụ sự chú ý của Zombie! Người của chúng tôi sẽ đi lên bờ tìm kiếm thức ăn và nước uống.

Ba con thuyền đã hợp tác với nhau vài lần, quen thuộc lẫn nhau, sau khi phân phối công việc xong thì mọi người bắt đầu hành động.

Một chiếc thuyền phụ trách chế tạo âm thanh hấp dẫn Zombie ngã vào trong biển hoặc là tụ tập lại một chỗ, hai chiếc thuyền còn lại thì sẽ thừa dịp này chạy lên bờ.

Tiến triển rất thuận lợi, người trên thuyền dùng vải dính nước biển làm thành khẩu trang, mỗi người đều cầm xiên cá hoặc là trường mâu tự chế.

Mỗi khi trên mặt biển có Zombie thò tới gần thì bọn họ sẽ lập tức giơ vũ khí đâm bể đầu chúng nó.

Thuyền trưởng thì cầm chiêng đồng gõ không ngừng nghỉ.

Bến tàu tụ tập rất nhiều Zombie, rậm rạp chằng chịt dường như không thấy cuối, bọn chúng đều bị hấp dẫn bởi những âm thanh ồn ào trên thuyền.

Từng đàn Zombie nối tiếp nhau rơi xuống biển, giống như từng miếng sủi cảo rơi vào nồi nước.

Hai chiếc thuyền còn lại cũng tận lực giảm bớt thanh âm, tìm ra một nơi ít Zombie nhất để cập bờ.

Lại bước lên đất liền lần nữa, hơn mười người vô cùng kích động, bọn họ đeo túi không trên lưng, tay thì nắm chặt vũ khí, rón rén bước từng bước đi về phía thị trấn.

Mười mấy người phối hợp ăn ý, từng con Zombie lạc đàn bị giải quyết nhanh chóng, hiệu suất cực cao.

Trên thuyền không nuôi phế vật, người không có thực lực thì có tiếp tục lưu lại cũng chỉ là lãng phí thức ăn và nước uống quý báu, đã sớm bị bọn họ vứt hết xuống biển.

Đoàn người rất nhanh mò tới một nhà dân sau đó chậm rãi mở cửa ra.

Ầm!

  • A!!!

Từng tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ con thuyền ở đằng xa, thành viên đội lục soát không nhịn được quay đầu nhìn, chỉ thấy con thuyền chịu trách nhiệm tạo tiếng động đang từ từ chìm xuống biển, một nhóm Zombie sưng vù đang đổ về phía đó.

Chuyện này là thế nào?

Tình huống lúc trước vẫn còn đang rất thuận lợi mà, tại sao lại đột nhiên xảy ra vấn đề rồi!

Ngay lúc cả đám còn đang nghi hoặc thì trên mặt biển có một con Zombie sưng vù bỗng dưng phát nổ, uy lực hệt như lựu đạn. Lúc này bọn hắn đã hiểu nguyên nhân tại sao con thuyền kia bị chìm.

Zombie tự nổ?

Thuyền đánh cá đã hoàn toàn chìm lỉm không còn dấu vết, mấy người may mắn còn sống sót cũng đã bị đám Zombie sưng vù đổ về giải quyết xong.

Không có ai chế tạo âm thanh, đám Zombie tụ tập lại chậm rãi tản ra.

  • Xong đời! Chúng ta chết chắc rồi!

Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều Zombie tụ tập lại đây, cả đám hoàn toàn sợ choáng váng, còn có người đã bắt đầu nói mê sảng.

  • Mau câm miệng lại!

Ánh mắt Thôn Nhất Lương hiện lên một tia lạnh lùng, hắn vươn tay che miệng cái tên đang lảm nhảm kia.

Nếu không phải mùi máu tanh sẽ hấp dẫn Zombie tới thì hắn nhất định sẽ chém bay đầu của tên phế vật này không chút do dự.

  • Không muốn chết thì giữ yên lặng một chút!

Thôn Nhất Lương nắm thanh đao võ sĩ ở trong tay, giọng nói âm trầm đầy đe dọa.

Mọi người chỉ có thể yên tĩnh lại, cẩn thận từng li từng tí, không dám gây ra một chút động tĩnh.

Nhưng nếu chỉ cần như vậy mà có thể tránh thoát Zombie thì nhân loại cũng sẽ không bị Zombie nghiền ép đến mức không có chỗ sinh tồn.

Ầm! Ầm! Ầm!

Ngoài cửa truyền đến tiếng va chạm mãnh liệt, đàn Zombie đã đánh hơi thấy hơi thở của người sống, bọn chúng điên cuồng tông vào cửa phòng.

Thanh âm nơi đây đã thu hút Zombie phụ cận, càng ngày càng có nhiều Zombie tiến đến.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì bị phá cửa là chuyện sớm hay muộn.

  • Mẹ kiếp!

Đến lúc này thì im lặng đã không còn ý nghĩa nào nữa, Thôn Nhất Lương thấp giọng mắng một câu, hắn tông vào một cánh cửa, dẫn đầu tiến ra ngoài.

Những người khác không cam lòng yếu thế, rối rít đuổi theo.

A!!!

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, những người phản ứng tương đối chậm đã bị đám Zombie xông tới bao vây trong nháy mắt. m thanh thảm thiết cùng với tiếng nhai lạo xạo vang bên tai không dứt.

Hơn mười người đi tìm kiếm vật liệu, chớp mắt một cái đã giảm hơn phân nửa.

Mọi người phân tán bốn phía, có người muốn trốn về thuyền, cũng có người chạy về những nơi khác.

Nhiều người hoảng hốt chạy bừa, nơi nào ít Zombie thì chạy tới nơi đó.

Thôn Nhất Lương không có trốn về thuyền, cho dù trở về thì trên thuyền không có nước ngọt, vẫn không thể tránh khỏi cái chết.

Mặc dù ở trên đất bằng cũng đồng dạng là chết, nhưng tối thiểu còn có một tia hi vọng.

So sánh với việc chết trên mặt biển, hắn càng muốn chết ở cố hương.