Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 242: Tôi Biết Các Người Không Nỡ Để Tôi Đi, Sau Này Tôi Sẽ Đến Thường Xuyên




Mượn hoa hiến phật?

Rodrigo cầm thanh kiếm ở trong tay, giống như cầm phải một củ khoai lang phỏng tay.

Bội kiếm của Khai Thiên kiếm thánh há lại là thứ anh dám cầm!

Nếu mình thực sự dám cầm thứ này, sợ rằng không cần mấy ngày, các đệ tử của Khai Thiên kiếm thánh đã có thể tìm tới chém anh mấy trăm lần.

Đây là hồi báo sao?

Đại ca, ngài xác định cái này không phải là đẩy tôi vào hố lửa chứ?

  • Đại lão cho cậu, còn không mau nhận lấy đi!

Các cao tầng Cadila vội vàng khuyên giải, rất sợ chọc giận Chu Dương.

  • Nếu đại lão đã đưa nó cho cậu, như vậy đã nói lên cậu và thanh kiếm này có duyên, mau nhận lấy nó đi!

Lần này người lên tiếng là Khai Thiên kiếm thánh, anh bị Chu Dương tiêu ma nhuệ khí trong lòng, hiện tại anh giống như một lão già vào tuổi xế chiều.

Quan trọng nhất là anh đã thay đổi xưng hô đối với Chu Dương.

Tên nhân loại này quả nhiên là người mà bọn họ không thể chọc nổi.

Cho đến giờ phút này, Rodrigo mới có sự hiểu rõ và nhận thức khắc sâu hơn.

  • Cám ơn ngài đã ban bảo vật!

Chu Dương nhìn thấy sự tình giải quyết hoàn mỹ vẫy tay đuổi người.

Sau đó Chu Dương lại ở Cadila thêm một tuần, lên rừng xuống biển, thăm thú cảnh đẹp khắp nơi. Nơi đoàn người đi qua không còn bóng người, chỉ có một ít nhân viên làm việc.

  • Cám ơn đã chiêu đãi, người Cadila các người thật sự là một chủng tộc hiền hòa.

  • Ngài quá khen rồi!

  • Chỉ tiếc là cố hương khó rời, tôi phải trở lại địa tinh.

Khi các cao tầng Cadila biết được tin Chu Dương muốn rời đi, cả đám vui mừng quá đỗi mà rơi nước mắt đầy mặt.

Nhưng mà bên ngoài thì bọn họ vẫn phải bày ra dáng vẻ cực lực giữ lại, có điều trong lòng vô cùng hồi hộp.

  • Tôi biết các người không nỡ để tôi đi, sau này tôi sẽ thường xuyên tới thăm mọi người ha!

Chu Dương bước vào thông đạo thứ nguyên, trước khi đi còn quay lại vẫy tay với bọn họ.

Nụ cười trên mặt cao tầng Cadila trở nên cứng đờ, sau khi nhìn thấy thông đạo thứ nguyên đóng kín, cả đám lập tức truyền đạt mệnh lệnh.

  • Đóng kín toàn bộ thông đạo thứ nguyên tới địa tinh!

  • Vứt bỏ toàn bộ kế hoạch về địa tinh!

  • Vĩnh viễn không thiết lập liên hệ với địa tinh.

  • Lần này chuyến đi nghỉ phép ở Cadila không tồi, sau này chúng ta nên thường xuyên tới đó!

Liễu Xảo Yến vừa đi vừa cười hì hì nói.

Có điều khi cô vừa dứt lời thì thông đạo thứ nguyên sau lưng lập tức vỡ nát, tan biến không còn dấu tích.

-...

Tốc độ và hiệu suất của Cadila thật sự là quá nhanh!

Bọn họ sợ Chu Dương trở về tới như vậy sao?

Chúng nữ nghĩ đến việc Chu Dương kéo lông dê Cadila, hơn một triệu vũ khí lạnh hoàn hảo, còn có gần mười vạn vũ khí linh năng, tổn thất lớn như vậy, mới suy nghĩ một chút là đã cảm thấy đau lòng rồi.

Hơn nữa, trong suốt khoảng thời gian này, vì chiếu cố tâm tình của bọn họ, các cao tầng Cadila đã dùng đủ loại biện pháp để canh đường, đuổi người, cho Chu Dương đặc quyền cao nhất, cứ như thế mà kéo dài hơn một tuần lễ.

Trên internet đã sớm mắng đầy trời, mắng cao tầng Cadila là thứ nịnh nọt.

Đương nhiên, Internet nhanh chóng được lọc sạch, một đám anh hùng bàn phím được mời lên đồn uống trà.

Vì không để cho Chu Dương tìm được cớ, cao tầng Cadila tận hết sức lực, toàn bộ Cadila sợ bóng sợ gió, sống trong lo âu thấp thỏm.

  • Bọn họ không thích nghênh đón chúng ta tới như vậy sao?

Miêu Linh Nhi và Nhị Ngốc đứng chung một chỗ, các cô vô cùng hài lòng chuyến đi tới Cadila lần này.

  • Về sau chúng ta không có cơ hội bước vào Cadila nữa sao?

Nhị Ngốc nhớ tới mỹ thực ở Cadila, nước miếng lại sắp chảy ra.

  • Sớm biết vậy thì chúng ta nên cảnh cáo cao tầng Cadila, làm bọn họ lưu thông đạo lại...

  • Cadila dám lưu lại sao? Nếu chúng ta lại tới đó một lần, e là bọn họ sẽ sợ tới khóc rống!

Chúng nữ mồm năm miệng mười, đặc biệt là khi nghĩ đến khuôn mặt nhăn nhó của đám cao tầng Cadila bởi vì bồi thường, các cô cảm thấy hết sức buồn cười.

  • Yên tâm đi, cho dù có đóng cửa thứ nguyên thì cũng không làm khó được anh đâu, anh có biện pháp tới đó.

Chu Dương móc một khối đá màu bạc ra cho chúng nữ nhìn.

Nếu mà cao tầng Cadila nhìn thấy thứ này, bảo đảm sẽ lại thấp thỏm lo âu lần nữa.

Đây là thứ mà Rodrigo dùng để đưa đoàn người của Chu Dương tới ngục giam Cadila, có nó thì Chu Dương có thể bước vào Cadila một cách thuận lợi. Trong tay Chu Dương có một trăm tám mươi khối, Cadila muốn ngăn cũng không được.

Có điều phải đợi thêm một thời gian ngắn nữa, khi nào ‘lông dê’ dài ra thì mới có thể cạo một lần.

Batmobile vượt qua Phủ Sơn, tiến về phía trước.

Thông qua ký ức lấy từ trong đầu Zombie, Chu Dương phát hiện vẫn còn một nơi có hiện tượng kỳ dị, nơi đó cách Phủ Sơn không xa, đoàn người lập tức đi qua đó thăm dò một hồi.

  • Dương ca, chúng em vừa mới nghĩ thông suốt. Tăng thêm mấy chị em nữa là ý kiến không tồi, ví dụ như thêm vài nữ bác sĩ, có người nắm giữ kiến thức về phương diện sinh vật vẫn tốt hơn. Lỡ như ngày nào đó thân thể của chúng em không thoải mái thì còn có người có thể cho xem bệnh nha.

Tô Nguyên Dao tiến sát lại Chu Dương, lúc này chúng nữ mới nhớ tới bọn họ còn có một kế hoạch vĩ đại.

Bây giờ thể chất của mọi người đều mạnh mẽ vô cùng, trăm bệnh không sinh, cần gì phải dùng bác sĩ nữa?

Chu Dương đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của các cô vợ, nhưng mà vẫn cố tình tỏ ra vui vẻ, nói:

  • Vẫn là các vợ biết đau lòng anh nhất.

  • Anh vẫn luôn khắc chế suốt bảy ngày du lịch ở Cadila, lần này chúng ta phải bù lại hết tổn thất trước đó!

Chu Dương giang hai tay ra làm tư thế muốn ôm.

Chúng nữ hiển nhiên là cũng không được thỏa mãn, hai bên đều có nhu cầu, tự nhiên là nước chảy thành sông.

Trận chiến rất điên cuồng, mỗi người đều rất nhập tâm, dĩ nhiên kết quả cuối cùng là Chu Dương rót đầy sữa bò cho từng người một.

Chúng nữ không có lãng phí, lén lút bảo tồn lại.