Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 235: Có thực lực thật sự có thể muốn làm gì thì làm, liếm cẩu Cadila




Anh cúi đầu nhìn trường kiếm bên hông, đây chỉ là một thanh kiếm cấp bậc sử thi.

  • Một phần mười cũng không có.

Trong sân hoàn toàn tĩnh mịch, không có người nói chuyện, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng hô hấp trầm trọng.

Những lời này của Khai Thiên kiếm thánh có nghĩa là không người Cadila nào có thể kềm chế Chu Dương, bọn họ chính là cá trên thớt, mặc anh ta xẻ thịt.

Thủ lĩnh Cadila nhìn về phía máy theo dõi ở xa xa, trong màn hình hiện lên Chu Dương và một đám phụ nữ vây xung quanh, trong mắt anh lộ ra vẻ chán nản.

  • Dân chúng Cadila còn đang đắm chìm trong thống khổ, chưa bước ra khỏi bóng ma lần trước, chỉ cần có thể dùng tiền và tài vật giải quyết thì đều không là vấn đề.

  • Chỉ cần yêu cầu của anh ta không tính quá mức thì cứ đáp ứng anh! Dốc hết sức đáp ứng mọi việc!

Nói xong câu đó, thủ lĩnh Cadila giống như bị rút hết khí lực, ngã xuống chỗ ngồi.

Mọi người rối rít trầm mặc không nói, phòng họp yên tĩnh đáng sợ.

Chu Dương dẫn theo chúng nữ đi về phía phòng chiêu đãi của Cadila, trưởng giám ngục chân chó đi theo lấy lòng, liên tục nịnh hót Chu Dương.

Bầu không khí rầm rộ này dẫn tới sự chú ý của đám phạm nhân, cả đám không nhịn được mà hít hà.

  • Mỹ nữ, dung mạo rất là xinh đẹp? Chủng tộc nào vậy? Đến đây, cùng chơi với các anh nào!

  • Anh đây hàng ngon xài tốt, tiểu mỹ nữ có muốn thử xem hay không!

  • Tên tiểu bạch kiểm kia, mày đứng lại cho lão tử, bản đại gia đã sớm khó nhịn đói khát rồi! Nếu mà mày ở trong ngục, tao nhất định sẽ khiến mày sướng lên tiên.

Các tù phạm cười nhạo không chút kiêng kỵ, ánh mắt lớn mật lại nóng bỏng đánh giá Chu Dương và các cô vợ của anh, thỉnh thoảng trong miệng còn phát ra tiếng huýt gió.

Chu Dương không có trả lời, nhưng ánh mắt nhìn trưởng giám ngục Cadila lại có ý rất rõ ràng, ông xem rồi xử lý đi!

Trưởng giám ngục cũng sắp tức điên!

Anh đi theo la liếm, cẩn thận phụng bồi Chu Dương dễ dàng sao?

Quỷ mới biết khi nào thì quả lựu đạn này sẽ nổ?

Thật vất vả mới tạo nên bầu không khí Cadila là bạn bè với nhân loại rồi lại bị đám tụi bây phá hoại sạch sành sanh!

Lẽ nào tụi bây không biết cái tên sát tinh này có thể mượn cớ diệt thế bất kỳ lúc nào sao?

  • Thủ vệ! Móc hết mắt của đám tù phạm vừa mới nhìn nhóm người của đại lão! Tên nào mở miệng nói lời ô uế thì giết chết ngay tại chỗ!

Một giây trước, trưởng giám ngục như là một con chó đi theo nịnh nọt Chu Dương, nhưng khi vừa quay đầu nhìn về phía đám tù phạm thì lập tức chuyển biến thành mùa đông khắc nghiệt, lộ ra một cỗ oán giận nồng nặc.

Tiếng cười của đám tù phạm bỗng dưng im bặt.

Đây là nói đùa sao?

Chuyện cười này tuyệt không buồn cười.

Thủ vệ nhận được mệnh lệnh, như sói như hổ mà vọt tới đám tù phạm kia, tên mở miệng giễu cợt lớn tiếng nhất lập tức bị cắt cổ ngay tại chỗ.

Cho đến giờ phút này, tất cả mọi người hiểu rõ trưởng giám ngục không phải nói đùa.

  • Cadila không có tử hình! Chúng tôi không phục! Cho dù là trưởng giám ngục cũng không được tùy ý giết người!

  • Van xin ông đó, chúng tôi sai rồi! Lại cho chúng tôi một cơ hội đi!

  • Mỗi năm chúng tôi cống tiền cho mấy người không ít, bỏ qua cho tôi đi!

Các tù phạm rối rít mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng mà bọn thủ vệ hoàn toàn không có hạ thủ lưu tình, đầu người ngã như rạ, cách rất xa cũng có thể cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.

Cadila xác thực không có tử hình, đương nhiên, đây là chuyện trước đó.

Nếu mà thẩm phán biết những gì mà đám tù phạm này đã làm thì cũng sẽ phán tử hình thôi, dùng cái này để lắng xuống cơn tức giận của Chu Dương.

Chiếc bàn lớn ở phòng họp đã bày rất nhiều thức ăn và nước uống hàng đầu, đủ loại mỹ thực trân quý.

  • Mời ngài ngồi ở đây, thủ lĩnh Cadila biết ngài tới đây cho nên cực kỳ cao hứng, ông ấy lập tức tới nơi này gặp ngài.

Trưởng giám ngục cẩn thận cười nói, bọn thủ vệ rất khó liên hệ con người đang cười không thấy mặt trời kia và trưởng ngục giám thiết diện vô tư liên hệ với nhau.

  • Anh đã sớm nói với các em rồi mà, người Cadila đặc biệt nhiệt tình, đây là một nền văn minh phi thường hiền hòa.

  • Hiện tại các em đã tin chưa?

Anh xác định không phải là bị anh đánh đến không dám phản kháng sao?

Nhưng mà Chu Dương có thể làm một nền văn minh cường đại cúi đầu trước mình, như vậy đã chứng minh thực lực cường đại của anh ấy.

Chúng nữ lần đầu tiên có được loại đãi ngộ này, thưởng thức phong cảnh không giống với địa tinh, khuôn mặt tỏa sáng, thậm chí muốn nhảy cẫng lên hoan hô.

  • Đúng rồi, chuyện bồi thường thế nào?

Một lát sau, thủ lĩnh Cadila dẫn theo một nhóm lớn cao tầng tới nghênh đón Chu Dương, hai người tiến hành thăm hỏi hữu nghị.

  • Dạo gần đây tôi có chút thiếu binh khí, tốt nhất là vũ khí linh năng, các người lấy thứ này bồi thường đi!

Cao tầng Cadila thở dài một hơi nặng nề, bọn họ sợ nhất chính là Chu Dương không đòi hỏi gì, cái đó mới là khó đối phó nhất.

Người bình thường chỉ cần đưa một ít tài vật và bảo vật trân quý thì sẽ không trở mặt dưới tình huống bình thường.

Sở tình báo đã tiến hành phân tích và nghiên cứu sâu đối với Chu Dương, có bằng chứng cũng như ví dụ lần trước, cuối cùng bọn họ đã kết luận được một điều, Chu Dương thuộc về loại hình có thể bị mua chuộc.

  • Không biết ngài cần bao nhiêu? Ngài hẳn là đã biết, hiện tại Cadila rất nghèo, lần trước ngài đã cướp sạch…. chăm sóc bảo khố một vòng thì số lượng bảo vật cấp sử thi đã phi thường thưa thớt.

  • Nếu như ngài có nhu cầu, chúng tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực đáp ứng yêu cầu của ngài.

Bọn họ cẩn thận lựa chọn từ ngữ, hiểu rõ lần này lại phải xuất huyết lớn lần nữa.

Chỉ cần Chu Dương không mở miệng diệt thế thì mọi việc đều dễ nói.

  • Yêu cầu của tôi không cao, vũ khí lạnh hoàn hảo cùng với vũ khí linh năng, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, tốt nhất là từ một ngàn vạn cái trở lên.

  • Đương nhiên, ngoại trừ bồi thường ra thì tôi còn có thể bỏ ra thù lao, ừm, một kiện vũ khí lạnh hoàn hảo tôi sẽ đổi với mười gram lương thực! Một cân lương thực đổi một kiện vũ khí linh năng.

(⊙A⊙ )?