Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 232: Cadila Là Một Nền Văn Minh Vô Cùng Hiền Hòa




Phần lớn phụ nữ ở đây vốn là có tâm lý nô tính, lại thêm trải qua sự dạy dỗ của Park Shin Hoo hơn một tháng, xem như tẩy não thành công. Lúc này bọn họ chỉ biết cho rằng nịnh hót Park Shin Hoo mới có thể đạt được cuộc sống tốt hơn.

Đương nhiên là cũng có những người phụ nữ đầu óc còn tính là bình thường, bọn họ nhìn về phía anh chàng soái khí đã giết chết Park Shin Hoo, hy vọng người này có thể trở thành chỗ dựa của mình trong tương lai.

Dù sao thì phụ nữ nhu nhược, yếu đuối rất khó sống sót ở tận thế.

  • Tôi là minh tinh, đã từng diễn phim XXX. Kỹ thuật của tôi rất tốt, yêu cầu không cao, chỉ cần có thể để bao cơm thì anh muốn tôi làm gì cũng được.

Có người mở miệng đầu tiên, những người khác cũng rối rít noi theo, tìm kiếm cơ hội sống sót tại tận thế.

  • Tôi cũng là minh tinh, còn có danh khí, không tin anh có thể kiểm hàng tại chỗ.

  • Cô cho rằng chỉ có mình cô là minh tinh sao? Ở đây ai chẳng phải là minh tinh? Kỹ thuật của tôi rất tốt, nắm giữ tuyệt kỹ băng hỏa và mười tám loại tuyệt kỹ khác! Có thể làm mẫu tại chỗ.

Mỗi người càng nói càng khuếch đại, dần dần càng có nhiều người muốn thi triển - tài nghệ- trước mặt Chu Dương.

Chu Dương thấy cảnh tượng này có chút buồn nôn, anh không có hứng thú đối với đồ vật đã bị không biết bao nhiêu người sử dụng.

Chúng nữ khó nén vẻ chán ghét trên khuôn mặt.

  • Mấy người tránh ra!

Các cô ngăn ở trước mặt Chu Dương, giống như là đang tuyên bố chủ quyền.

  • Tôi không có hứng thú với mấy người!

Chu Dương lười cho bọn họ một cái ánh mắt.

Chỉ có người nào Chu Dương cảm thấy hứng thú thì anh mới hóa thân thành lưu manh.

Còn nếu như không quan tâm, vậy thì xin lỗi, cho dù cô có cởi sạch nằm trên giường thì Chu Dương cũng không có chút hứng thú.

Rất hiển nhiên, những nữ minh tinh này không có nằm trong phạm vi hứng thú của anh.

  • Các người không thể thấy chết mà không cứu!

  • Tôi nguyện ý làm nô lệ của ngài, vô luận ngài có yêu cầu gì, chúng tôi đều nguyện ý làm!

Vì dính vào Chu Dương, bọn họ ti tiện đến trong bùn đất.

Các cô đã chứng kiến sự đáng sợ của tận thế, chính là vì muốn sống tốt hơn cho nên mới trở thành nữ nô cho Park Shin Hoo. Đối với bọn họ mà nói thì ai là chủ nhân cũng không quan trọng.

Thậm chí không phải là con người cũng được, chỉ cần có thể cho các cô thức ăn, tiếp tục sống sót.

Lâm Duyện Nhi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng rất là phức tạp, nếu như cô không gặp được Chu Dương mà bị bắt trở thành một thành viên trong nhóm người này... Mới suy nghĩ một chút mà đã cảm thấy đáng sợ.

  • Mấy người sống hay chết có quan hệ gì với tôi chứ?

  • Tôi không phải chúa cứu thế, không muốn cứu rỗi ai cả!

Chu Dương lười nhiều lời, anh vung tay lên, một cơn cuồng phong thổi bay những người phụ nữ kia ra xa năm dặm.

  • Đi thôi!

Chuyện này đối với mọi người chỉ là một nốt nhạc đệm, không đáng để trong lòng.

  • Tụi bây muốn đi đâu?

  • Đã giết chết người của tao mà tụi bây còn mơ tưởng rời khỏi nơi này à?

Một người đàn ông thân cao hơn ba thước đột nhiên phá tan một mặt tường, xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Park Jeong Syu nhìn thấy thi thể không đầu trên mặt đất, trong ánh mắt toát ra sự bi thương.

  • Vô luận tụi bây là ai, mọi việc đều phải chết!

Sau lưng anh ta truyền đến tiếng ầm ầm của cơ giới, lát sau, một chiếc phi thuyền mang theo sắc thái tương lai xuất hiện phía sau tên đàn ông kia, ánh sáng màu xanh chói lóa làm người khác không mở mắt nổi!

  • Mày là dị năng giả phải không? Cho dù mày là dị năng giả, đối mặt lực lượng khoa học kỹ thuật siêu việt địa tinh thì cũng phải chết mà thôi!

  • Mà tao chính là phát ngôn viên cho nền văn minh đó tại địa tinh này!

  • Đi chết đi!

Phi thuyền phát ra những âm thanh ùng ùng, càng ngày càng gần, sau đó từng chùm sáng màu xanh lam bay về phía Chu Dương.

Chu Dương nhìn phi thuyền xuất hiện ở trên bầu trời thuyền, sững sờ một giây, nhưng lại không có làm ra hành động phản kháng.

Anh ta nhất định sẽ chết!

Đây là phi thuyền tới từ hành tinh Cadila, nó có thể bắn ra tia laser có nhiệt độ siêu cao, sức sát thương cực mạnh, cho dù là tấm thép dày ba mét thì cũng có thể bị tia sáng này cắt làm hai một cách dễ dàng.

Park Jeong Syu là dị năng giả, anh biết rõ ngay cả dị năng giả hệ Phòng ngự cũng không cách nào ngăn cản được chùm sáng này.

Nhưng mà khi ánh sáng xanh chiếu vào người Chu Dương lại giống như là đụng phải một cái canh. Từ đầu tới cuối, chùm sáng màu xanh lam không có cách nào đột phá được tầng canh này, cuối cùng chậm rãi phai nhạt.

Cái canh vô hình kia chính là lá canh nguyên tố.

Một đòn của chùm sáng màu xanh lam đánh rớt gần một trăm điểm năng lượng, ước chừng năm mươi chùm sáng như vậy mới có thể phá vỡ lá canh nguyên tố, có tư cách chạm vào Chu Dương.

Nhưng mà cho đến tận bây giờ, vẫn không có một ai có thể làm được điều này.

Trước mắt thì phi thuyền Cadila cũng là như thế.

  • Nhìn rất quen! Xem ra mình lại đụng phải người Cadila rồi!

Chu Dương nở nụ cười rất rực rỡ.

...

Tại sao phải dùng từ - lại- chứ?

Lẽ nào cái tên này đã từng tiếp xúc nền văn minh của Cadila?

Hoặc có lẽ là, anh ta cũng là một thành viên được Cadila nâng đỡ?

Ầm!

Thân ảnh Chu Dương biến mất, sau đó phi thuyền nổ tung.

Chu Dương dùng hành động chứng minh cho Park Jeong Syu: Anh đây rất quen thuộc với người Cadila đấy….

Người Cadila điều khiển phi thuyền bị Chu Dương ném sang một bên.

  • Nhân loại, mày dám hủy diệt phi thuyền của Cadila! Mày nhất định phải chết, thế gian này sẽ không ai có thể cứu được mày đâu!

Tên Cadila kia điên cuồng gầm thét, từ khi đi tới nền văn minh này, anh cơ hồ là làm việc thuận buồm xuôi gió, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám đối đãi như vậy với anh.

Một tên nhân loại ti tiện lại dám mạo phạm người Cadila cao quý!

Tảng đá đè trong lòng Park Jeong Syu hoàn toàn biến mất.

Nếu anh ta không có liên quan tới người Cadila, như vậy thì đối phương chắc canh phải chết.

Thậm chí không cần thiết tự mình ra tay, người Cadila tức giận kia sẽ xé nát tên Trung Quốc này thành từng mảnh nhỏ.

  • Thật sự không nhận ra tôi là ai sao?

Chu Dương đổi ngôn ngữ, lần này những lời phát ra chính là ngôn ngữ của Cadila.

Tên Cadila phẫn nộ kia lập tức sững sờ, tại sao đối phương lại nói được ngôn ngữ của bọn họ?

Đối phương khẳng định đã tiếp xúc qua văn minh Cadila, nếu không thì làm sao có thể nắm giữ tiếng nói của bọn họ chứ?

Lẽ nào tên nhân loại này thật sự có liên quan gì tới Cadila sao?

Chúng nữ ở phía sau thấy như vậy không còn gì để nói, Viên Thanh Tuyết là người đầu tiên không nhịn được, hỏi:

  • Dương ca, đây chính là nền văn minh Cadila phi thường hiền hòa mà anh đã nói tới sao?

  • Tại sao em thấy thế nào cũng không giống nha?

Chu Dương nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười hết sức rực rỡ:

  • Đây là một nền văn minh phi thường hiền hòa, chờ một lát, anh sẽ chứng minh cho các em xem.