Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 230: Tụi Bây Nên Nổ Súng Tự Sát Đi! Đã Lâu Không Có Đại Khai Sát Giới!




Lâm Duyện Nhi vốn dĩ đang khẩn trương cũng lộ ra nụ cười.

Khi còn làm việc với người đại diện, cô đã bị rất nhiều chèn ép, thậm chí còn có một ít đãi ngộ không công bằng.

Nhưng mà hợp đồng của nghệ sĩ Hàn Quốc quá bất công, phí bồi thường vi phạm hợp đồng không phải là một minh tinh nho nhỏ như cô có thể trả, cho nên cô chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Hiện tại đã khác, cô đã có ông xã chống lưng!

Gặp phải vấn đề gì, không cần thiết nói nhiều, ông xã tự nhiên sẽ ra mặt cho cô.

  • Dẫn tao đi gặp cái người mà mày gọi là đại lão phía sau màn!

  • Tao muốn xem thử coi đối phương là đại nhân vật gì, ngay cả vợ của tao mà anh cũng dám mơ tưởng tới.

  • Nếu như tao không có phát hiện thì thôi, nhưng nếu dám đưa tới cửa, vậy thì tao cũng sẽ không khách sáo mà chặt móng vuốt của anh ta.

Nếu như trở lại lúc người đại diện vừa nhìn thấy Chu Dương lần đầu, nghe thấy đối phương ăn nói hùng hồn như vậy, tất nhiên là anh sẽ hiện lên vẻ mặt khinh bỉ.

Nhưng mà sau khi đã tận mắt chứng kiến năng lực quỷ thần khó lường của Chu Dương, anh chẳng những không có cảm thấy Chu Dương đang nói phét, ngược lại thấy đó là điều đương nhiên.

Làm một người đại diện cực kỳ không có liêm sỉ, anh lập tức vứt bỏ chủ cũ không chút do dự.

  • Tôi nguyện ý dẫn đường cho ngài!

  • Không biết ngài còn có thu tiểu đệ không? Tôi vô cùng ngưỡng mộ đại nhân vật như ngài, chỉ cần có thể ở bên cạnh ngài, châm trà đổ nước cho ngài chính là hạnh phúc lớn nhất của tôi.

  • Duyện Nhi, lúc trước tôi đối xử với cô không tệ, lần này cô nhất định phải nói tốt vài câu thay tôi đấy.

Người đại diện gió chiều nào theo chiều nấy, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

  • Tôi không bao giờ muốn gặp tên đáng ghét như ông!

Lâm Duyện Nhi hoàn toàn không hề che giấu sự chán ghét trên khuôn mặt của mình.

Dị năng Kẻ nắm giữ ký ức được phát động, trong nháy mắt, Chu Dương đã có được ký ức của người đại diện, trong đó bao gồm một ít ký ức không muốn ai biết.

Ví dụ như âm thầm bỏ thuốc cho nữ nghệ sĩ uống, tiến hành một ít giao dịch bẩn thỉu.

Điều khiến Chu Dương không thể chấp nhận được là cái tên này lại muốn bỏ thuốc Lâm Duyện Nhi. Nếu không phải cô ấy trốn ở biệt thự, sợ là cũng phải trúng chiêu.

  • Như những gì mà Duyện Nhi mong muốn!

Chu Dương chỉ một ngón tay về phía người đại diện, không hề nói một lời gì, chưa đầy vài giây thì đầu của tên kia đã nổ tung.

Chu Dương nhìn về phía xa, nơi có một bức tường phòng hộ cao và trải dài, trong mắt tràn ngập sát khí.

  • Đã lâu không có đại khai sát giới rồi!

  • Chi bằng để mình san bằng nơi tàng ô nạp cấu này đi!

  • Tận thế mới đúng là cuộc sống!

Park Shin Hoo từ trong phòng đi ra, trên giường có ba nữ minh tinh đang nằm, vẻ mặt ba người đều hiện lên vẻ lấy lòng.

Những người phụ nữ này đều là minh tinh, chỉ có điều là từ trước tới giờ bọn họ vẫn luôn không nổi tiếng được.

Thời đại hòa bình, ba người này tìm Park Shin Hoo làm kim chủ nâng đỡ trong giới giải trí.

Sau tận thế, bọn họ phải dựa vào sự bảo hộ của anh, có như vậy thì mới sống tiếp được.

Park Shin Hoo thích tận thế hơn thời đại hòa bình nhiều, bởi vì anh hoàn toàn không cần có gì phải cố kỵ cái gì cả, muốn làm gì thì làm.

Dù sao đi nữa, tận thế chính là thiên đường đối với anh.

Anh loạng choạng bước ra khỏi phòng, cảm giác hai chân có chút mềm nhũn.

Dù sao thì tuổi của anh cũng hơi lớn, tinh lực không còn như ở thời kỳ sung mãnh nhất, thân thể đã bị đào không.

Ăn xong những món mà đầu bếp bếp chuẩn bị tỉ mỉ, sau đó là nhiều loại thuốc bổ, nhưng mà tinh thần của anh vẫn không thể hồi phục được là bao.

  • Hiện tại Kim Tuyết Nghiên thế nào rồi?

Park Shin Hoo lau vết mỡ dính ngay khóe miệng, nhàn nhạt hỏi một câu.

Một tên thuộc hạ bước nhanh tới, sắc mặt khó coi:

  • Cô ta cự tuyệt ăn uống, hiện tại đã là ngày thứ ba rồi, nếu còn cứ tiếp tục như vậy thì cô ta sẽ không trụ được mấy ngày...

  • Tuyệt thực? Muốn tự sát à?

  • Thật là một cách phản kháng ti tiện!

  • Cho dù con ả muốn chết thì tao cũng phải tận dụng nó một cách tối đa.

  • Để nó phát huy tác dụng cuối cùng của mình đi!

Park Shin Hoo ném một viên thuốc nhỏ vào miệng, lập tức mọi mệt mỏi tan biến không còn dấu tích, anh lại trở nên sinh long hoạt hổ lần nữa.

Bên trong mỗi căn phòng đều nhốt một cô gái xinh đẹp, khi thấy Park Shin Hoo đi ngang qua, những người này sử dụng ánh mắt câu dẫn cùng với tạo dáng õng ẹo.

Không còn cách nào khác, nếu bọn họ muốn sống tốt hơn, biện pháp duy nhất chính là nịnh hót chủ nhân của nơi này.

Giống như là phi tần tranh sủng ở cổ đại, muốn leo cao hơn, sống thoải mái hơn, vậy thì chỉ có thể liều mạng nịnh hót Park Shin Hoo.

Park Shin Hoo nhìn thấy nhiều mỹ nữ như vậy, đáng tiếc hữu tâm vô lực.

Hiện tại anh còn có mục tiêu quan trọng hơn, chỉ có thể bỏ qua dụ hoặc.

Khi đi qua hơn năm mươi căn phòng, cuối cùng Park Shin Hoo dừng trước căn phòng cuối cùng ở phía tây.

Không giống với những căn phòng có đủ loại trang bị đầy đủ khác, nơi đây chỉ có một cái bàn mổ lạnh như băng và một cô gái chừng hai mươi tuổi bị trói trên đó, hoàn toàn không có mảnh vải che thân.

Vô luận ai đến đều có thể nhìn không sót thứ gì.

Kim Tuyết Nghiên nhìn thấy người tới là ai, trong mắt cô lóe lên thù hận.

  • Lão già khốn nạn! Có gan thì giết tao đi!

Mặc dù cô gào khàn cả giọng, nhưng do đói bụng và thiếu nước nên giọng của của Kim Tuyết Nghiên chỉ như thều thào.

  • Chà chà! Nếu đã đi tới nơi này, cô em nghĩ mình còn có quyền lựa chọn sao?

Park Shin Hoo nhào tới.

  • Cho dù mày muốn chết thì cũng phải hầu hạ tao, vừa vặn tao muốn thay đổi khẩu vị một chút...

Kim Tuyết Nghiên thử phản kháng, nhưng toàn thân cô bị trói buộc, mà cho dù cô ở trạng thái toàn thịnh thì cũng không cách nào giãy giụa được, càng không cần phải nói hiện tại.

Hai hàng lệ tuôn ra từ khóe mắt cô, đôi mắt to xinh đẹp trống rỗng nhìn lên trần nhà.

Park Shin Hoo thì càng ngày càng hưng phấn, anh nhớ tới thuộc hạ vừa mới đạt được tin tức của Lâm Duyện Nhi, có lẽ không bao lâu thì anh sẽ có thể trải nghiệm hương vị của Lâm Duyện Nhi.

Ngay từ lúc Lâm Duyện Nhi xuất đạo không bao lâu, anh đã muốn làm như vậy rồi.

Hiện tại là tận thế, vậy thì không cần cố kỵ gì.

Tận thế thật tốt...