Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 223: Bất Tử Bất Diệt! Nữ Minh Tinh Lâm Duyện Nhi




Càng ngày càng có nhiều người Hàn Quốc đánh bạo từ trong nhà chạy ra, bọn họ như phát điên mà vọt vào siêu thị, cửa hàng tiện lợi và khách sạn, tìm kiếm tất cả những gì có thể ăn được.

Trải qua thời gian bị nhốt ở trong nhà lâu như vậy, bọn họ đã sớm đói muốn chết, thậm chí ngay cả một ít thức ăn đã bốc mùi cũng không có bỏ qua.

Người sống gia nhập hàng ngũ giành giật.

Lúc này cũng không ai để ý tới những địa phương khác còn có Zombie hay không, hoặc là chúng nó có phải sẽ giết tới bất cứ lúc nào hay không, thức ăn đầy đủ chính là vốn liếng để tiếp tục tồn tại ở tận thế.

Lâm Duyện Nhi cũng là một thành viên trong đó, cô đeo một cái khẩu trang che kín miệng mũi, đôi mắt được ẩn giấu sau một chiếc kính râm to đùng, cô dùng những thứ này để che giấu nhan sắc của mình.

Tại tận thế, nữ nhân xinh đẹp sẽ trở thành đồ chơi của người khác.

Nếu mà người này lại còn thêm vào thân phận nữ minh tinh, như vậy thì xin chúc mừng, kết quả nhất định sẽ phi thường thê thảm.

Vận khí của Lâm Duyện Nhi không tệ, cô thừa dịp mới kết thúc hoạt động thương nghiệp, một mình đi nghỉ phép ở biệt thự không ai biết, vừa vặn tránh thoát được một kiếp.

Nếu không thì cho dù tránh thoát tai họa Zombie thì cô cũng sẽ đụng phải những tên đàn ông không có ý tốt.

Đã như vậy, thức ăn trong biệt thự cũng không nhiều, mấy ngày nay cô chỉ có thể dựa một cây ăn quả trồng trong sân, cực cực khổ khổ chống đỡ cho tới bây giờ.

Nghe thấy tiếng sấm to lớn phía bên ngoài, Lâm Duyện Nhi đánh bạo thò đầu ra ngoài dò xét, lúc này cô biết cơ hội sống sót của mình đã đến.

Cô là nhóm người đầu tiên chạy ra bên ngoài, mục tiêu trọng điểm là các túi thức ăn được phong kín trong siêu thị.

Loại thức ăn này có hạn sử dụng lâu dài, tiện cho việc mang theo và tồn trữ, là vật liệu chủ yếu.

Đương nhiên, loại thức ăn này đã trải qua một cuộc cướp đoạt lần nữa, số lượng trên kệ đã cực ít.

Lâm Duyện Nhi tìm được hai túi bánh bích quy lớn và rất nhiều đồ ăn vặt, túi mua đồ nho nhỏ đã chứa đầy ắp.

Nghe thấy sau lưng có động tĩnh, Lâm Duyện Nhi vội vàng rời khỏi giá hàng, chạy về phía xa.

Cẩn thận một chút mới có thể làm cho cô sống được thời gian dài hơn.

Hướng cô chạy tới là khu vực rau quả, vừa đi vào là đã nghe đến một cỗ mùi thối gay mũi.

Phần lớn trái cây đã thối rữa, hóa thành màu xanh đen sền sệt, không nhìn ra hình dáng ban đầu nữa.

Chỉ có chút ít sầu riêng, dưa hấu, quả chanh và trái táo vẫn còn tồn tại, nhưng cũng không còn mới mẻ gì.

Ví dụ như trái táo, da đã sớm co lại thành nhiều nếp nhăn, giống như mặt của một lão già tuổi xế chiều.

Lâm Duyện Nhi không có ghét bỏ, cô quá rõ hoa quả là thứ quan trọng trong tận thế, trong hoa quả có Vitamin cần thiết cho con người. Nếu mà con người thiếu hụt Vitamin thời gian dài thì sẽ gây ra một loạt bệnh tật phiền toái như là xuất huyết.

Khi Lâm Duyện Nhi tới thì nơi đây vẫn chưa thấy bóng người nào, cô vội vàng cho dưa hấu, quả chanh, trái táo vào túi, ngay cả sầu riêng không thích ăn cũng không có bỏ qua.

Vì có thể tiếp tục tồn tại ở tận thế, tất cả có thể trợ giúp mình sống tiếp thì cô tuyệt đối không thể bỏ qua, đây là trách nhiệm đối với sinh mạng của mình.

Khi đi ngang qua khu vực thịt sống, vô số ruồi nhặng bay tán loạn khắp nơi, một mùi hôi thối tới mức khiến người ta nôn mửa suýt chút nữa làm Lâm Duyện Nhi say sẩm mặt mày, đứng tại chỗ nôn khan vài tiếng. Cô nhanh chóng bước nhanh hơn, rời khỏi khu vực vũ khí sinh hóa này.

Không được, người tới càng ngày càng nhiều, nhất thiết phải mau mau rời đi nơi này!

Càng nhiều người thì càng nguy hiểm, đặc biệt là tận thế, dễ dàng phát sinh mâu thuẫn nhất.

Cô là một người phụ nữ yếu đuối, tay trói gà không chặt, nếu phải đối mặt mấy tên đàn ông đói đến đỏ mắt, kết cục có thể tưởng tượng được.

Lâm Duyện Nhi nhìn thấy ở phụ cận có người đi tới siêu thị, cô xách túi mua đồ chạy thật nhanh về phương xa.

  • Con nhỏ đằng trước kia, mày đứng lại đó cho tao!

Đằng xa có hai tên đàn ông thấy Lâm Duyện Nhi cầm trong tay hai cái túi đầy ắp, còn là một người phụ nữ, cả hai lập tức đuổi theo không chút nghĩ ngợi.

Lâm Duyện Nhi nghe thấy sau lưng mình có tiếng đàn ông kêu la, còn có tiếng bước chân đuổi theo, trên mặt cô lộ ra vẻ hoảng loạn.

Mặc dù cô đã sớm dự đoán loại tình huống này sẽ xảy ra, nhưng mà trong lòng vẫn khó an.

Cũng may, biệt thự nơi cô ở cách siêu thị không xa, Lâm Duyện Nhi dùng hết sức bình sinh của bản thân, liều mạng chạy về nhà mình.

Hai tên đàn ông kia không có sức lực đuổi theo, mới chạy một hồi là đã choáng váng hoa mắt, cho nên không có đuổi kịp Lâm Duyện Nhi.

Lâm Duyện Nhi đóng lại cửa biệt thự, vội vã khoá chết cửa, tim đập liên hồi.

  • Không ngờ nơi này vẫn có người có tiền!

  • Nói không chừng còn là cái bạch phú mỹ! Vận khí hôm nay của chúng ta không tệ!

Ầm!

Cửa kính vỡ vụn, một tảng đá phá cửa sổ mà vào, Lâm Duyện Nhi bị dọa sợ đến mức trốn vào một chỗ.

Cô ẩn náu bên cạnh bàn, khóe mắt nhìn ra phía ngoài, có hai tên đàn ông dọn dẹp mảnh vỡ thủy tinh trên cửa sổ, hiển nhiên là muốn leo vào.

Tại sao bọn họ có thể làm như vậy chứ?

Đôi mắt Lâm Duyện Nhi ngân ngấn nước, đối phương quá ghê tởm!

Lẽ nào bọn họ không thể tự đi tìm thức ăn sao?

Tại sao phải qua đây tai họa mình!

Rõ ràng cô đã cải trang, không người nào có thể nhận ra!

Chuyện cho tới bây giờ, Lâm Duyện Nhi cũng chỉ có thể trốn đi chỗ khác, tiếp tục ẩn náu tại biệt thự thì sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ bắt được.

Cô để lại hai túi thức ăn vừa mới lấy được, rón rén mở ra cửa sau rồi chạy nhanh ra bên ngoài.

Nếu như hai tên kia thấy mình chạy trốn không có mang theo thứ gì, tỷ lệ rất lớn sẽ bỏ qua mình mà đi tìm thức ăn, như vậy thì mình có thể tránh được một kiếp.

Mặc dù thức ăn rất trân quý, nhưng cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn.

Không có thức ăn thì cô còn có thể đi bên ngoài thu thập một chút.

Chiến thuật của Lâm Duyện Nhi quả nhiên có hiệu quả, hai tên đàn ông kia vốn định đuổi theo, vừa thấy hai tay của Lâm Duyện Nhi trống trơn, quả quyết ở lại lục tung biệt thự lên.

Sống sót hay là đàn bà, không cần nghĩ, vẫn là thức ăn quan trọng hơn.

Thức ăn mới là vốn liếng sinh tồn ở tận thế, đàn bà chỉ là dệt hoa trên gấm.