Nhìn thấy Chu Dương hoàn hảo không hao tổn gì đi ra ngoài, tên trạch nam kia vô cùng khó chịu, anh ta lật tung từng cái bàn ở trong phòng lên.
Như vậy có nghĩa là mưu đồ của anh ta đã rơi vào khoảng không.
Thức ăn và mỹ nữ đều cách xa anh.
Ầm!
Này, mày sống ở cái thế giới này rất vất vả phải không?
Tên trạch nam kia thấy Chu Dương vẫy tay với mình rồi nói một câu không thể hiểu được.
Nhưng mà không chờ anh ta phản ứng lại, một áng lửa thoáng qua, chớp mắt một cái, căn phòng của anh ta đã ngập trong biển lửa.
Nếu tên này cả gan dám đánh chủ ý lên các cô vợ của mình, Chu Dương tự nhiên không thể bỏ qua cho anh ta.
Cho anh ta đi đầu thai miễn phí, chẳng phải đẹp thay.
Ánh lửa biến mất, tòa nhà nơi tên trạch nam kia ở đã thành phế tích, nhóm của Chu Dương đã không còn thấy tăm hơi.
Trên biển rộng mênh mông, đoàn người của Listeria đã tìm được nơi tiếp tế nhiên liệu, du thuyền lại lên đường lần nữa.
Trên đất quá nguy hiểm, còn sẽ gặp phải Zombie, bọn họ thà rằng phiêu bạc ở trên biển.
Cho dù muốn trải nghiệm cảm giác đặt chân lên lục địa thì bọn họ cũng sẽ tìm một hòn đảo nhỏ để nghỉ ngơi, như vậy thì ít nhất cũng sẽ không gặp phải Zombie.
Bọn họ dựa theo kế hoạch nguyên bản hướng về phương xa.
Mọi người nhìn thấy nơi bầu trời xa xăm lộ ra một đoàn khí đen đang biến ảo hình thái không ngừng, giống như là ma vật giáng thế, cho người ta một loại cảm giác gian khổ sắp tới.
Đứa bé trai hôm nọ đã tiến hóa thành máy bay yểm trợ chuyên nghiệp, luôn có thể phát hiện những việc lúc trước không thể phát hiện.
Ví dụ như lần trước là Chu Dương, lần này lại là khí đen.
Chúng ta mau rời khỏi đây đi! Nhất định là có nguy hiểm.
Nhưng biết đâu chúng ta có thể gặp được một cái cơ duyên giống như Chu Dương đại lão thì sao?
Không ít người đã nếm tới ngon ngọt, thực lực tăng lên không ít, ước gì nắm bắt được mỗi một lần cơ duyên.
Mặc dù Listeria đã cực lực khuyên can nhưng mà các thuyền viên giống như bị mỡ heo che mắt, chỉ một mình anh thì bàn tay không vỗ nên tiếng.
Hắc khí càng ngày càng gần, không đến một phút, bầu trời đã tối sầm, cho người ta áp lực thực lớn.
Ầm!
Trọn chiếc du thuyền chấn động mạnh, một bóng hình khổng lồ toát ra từ trong mây đen.
Đây là một con quái vật cao ba thước, sáu cánh tay, đầu có một cặp sừng dê xoắn, trên người lưu động một ngọn lửa màu xanh lục.
Hình tượng cực kỳ giống như một ít ác ma trong truyền thuyết.
Trong lòng mọi người chợt lạnh, thứ này thấy thế nào đều giống như là nhân vật phản diện, hoàn toàn không phải người toàn thân chính khí như Chu Dương.
Lúc này cả đám hối hận vạn lần, tại sao bọn họ lại ngây ngốc chờ đợi ở đây làm gì chứ?
Trên thân Hắc Linh Ngục Ma phun trào ra ngọn lửa màu xanh lục, boong thuyền bắt đầu bốc cháy, một cỗ ớn lạnh toát ra từ ngọn lửa, đánh thẳng vào xương tủy tất cả mọi người.
Ngọn lửa ngưng tụ thành một khuôn mặt, dáng vẻ lại là Chu Dương.
Bởi vì Hắc Linh Ngục Ma cảm nhận được khí tức của Chu Dương lưu lại trên du thuyền này cho nên anh mới bị dẫn tới đây.
Đây không phải là Chu Dương đại lão sao?
Chúng tôi không quen biết anh ta, chỉ là có duyên gặp mặt một lần thôi.
Van xin ngài, bỏ qua cho chúng tôi đi!
Anh ta đã đi tới Hàn Quốc rồi, hiện tại ngài đi còn có thể tìm ra anh ta.
Vì sống sót, bọn họ bán đứng Chu Dương không chút do dự.
Ngọn lửa màu xanh bùng cháy mãnh liệt, trọn chiếc du thuyền đều bị nó bao phủ.
Không có sự nóng bỏng như trong tưởng tượng, đoàn người trên thuyền chỉ cảm giác giống như một thứ gì đó từ thân thể của mình bị tách ra.
Bọn họ nhìn về phía đồng bọn, làn da của đối phương đã trở nên khô quắt với tốc độ của mắt thường có thể thấy được, giống như bị rút sạch tinh khí thần, chỉ còn lại da bọc xương.
Cuối cùng, ngay cả tầng da này cũng bắt đầu thối rữa, chỉ còn lại xương cốt trắng hếu.
Hắc Linh Ngục Ma nhảy vào trong bầu trời hắc ám, chỉ còn lưu lại chiếc du thuyền vẫn đang bốc cháy ngọn lửa màu xanh.
Khí tức của du thuyền hoàn toàn không giống như lúc trước, ngọn lửa thoáng qua, trong nháy mắt, con thuyền đã xuất hiện mấy trăm thước ở bên ngoài.
Trên thuyền không có một người sống, chỉ có những bộ xương bốc cháy ngọn lửa màu xanh.
Bọn họ chỉ có thể hấp thu khí tức sinh mệnh từ người sống, chỉ có như thế thì mới có thể biến thành nhân loại một thời gian ngắn ngủi.
Từ nay về sau, trên biển đã xuất hiện thêm một cái truyền thuyết về con thuyền U Linh.
Chu Dương lái Batmobile tiến tới, dọc theo đường đi cũng chỉ nhìn thấy những bức tường đổ nát.
Có một cây cầu sắt cách đó không xa, chiều dài ít nhất là một cây số, lúc này đã bị đứt đoạn, không có cách nào lưu thông được.
Trên cầu còn lưu lại từng vệt máu lớn màu nâu đen, còn có từng cỗ thi thể đã sớm phơi khô, bên kia cầu là một đàn Zombie rậm rạp chằng chịt.
Không cần suy nghĩ nhiều, Chu Dương cũng biết nơi này đã phát sinh chuyện gì.
Nếu đường không thông, vậy thì làm cho nó thông!
Vô số dây mây màu xanh nhanh chóng sinh trưởng, chúng nó uốn éo và đan xen vào nhau, trong chốc lát đã hình thành một cây cầu màu xanh.
Trên thế giới vốn dĩ không có đường, người đi nhiều mới biến thành đường.
Đối với Chu Dương mà nói, không có đường? Không có cầu? Vấn đề nhỏ, chế tạo một cái là được.
Quá đơn giản, quá thoải mái.
Batmobile nhanh chóng chạy qua cầu, giống như tiến vào một thế giới khác.
Đầu cầu bên kia có quá nhiều Zombie, bởi vì cầu gãy cho nên mới cản trở số Zombie này, nhìn thoáng qua thì đàn Zombie này cũng lên tới con số hàng triệu.
Sợ là một phần năm dân số Hàn Quốc đều tập trung ở chỗ này.
Chu Dương móc Mjolnir ra, nhưng suy nghĩ một chút thì lại chậm rãi thả xuống, cuối cùng anh lấy một cái trường đao cấp bậc sử thi ra, một đường chém Zombie như chém dưa.
Ồ, hình như là một mỹ nữ! Nhan sắc kém một chút!
Cô em này lớn lên không tồi, tại sao tin tức lấy từ Kẻ nắm giữ ký ức lại không phải thân thể thuần khiết chứ?
Ồ, người này hai phương diện đều hợp cách! Không sai!
Một Zombie nữ mặc váy trắng bị Chu Dương ném ra ngoài, chiếu cố đặc thù.