Mọi người rối rít xôn xao.
Chu Dương nhìn thoáng qua kim ngư, nhàn nhạt phân phó một câu.
Lúc này kim ngư tức giận cực kỳ, chỉ là trong ánh mắt của nó đã thêm mấy phần đờ đẫn.
Kim ngư cũng không còn tư thái như trước nữa, hai vây trước của nó không ngừng chắp tay về hướng Chu Dương, giống như đang cầu xin Chu Dương tha thứ.
Con cá này thật sự thành tinh!
Mấy người đầu bếp vừa mới nhận lấy kim ngư, nhìn thấy động tác của nó, trong mắt đều là thán phục.
Kim ngư vùng vẫy thoát khỏi nhóm đầu bếp, nhưng lại không có chạy trốn.
Trí tuệ của nó không thấp, nó hiểu rõ đối mặt với tên nhân loại khủng bố kia là không thể nào chạy trốn được.
Kim ngư nhảy nhót trên boong tàu, đầu nó lúc lắc lên xuống, giống như là đang dập đầu.
Ngay cả chúng nữ sau lưng Chu Dương cũng rối rít cảm thán, đây cũng là lần đầu tiên mà các cô nhìn thấy một con cá có linh tính cao như vậy, thậm chí không kém bao nhiêu so với Nhị Ngốc trước kia.
Người trên thuyền nghe được câu này, cả đám trừng to mắt nhìn kim ngư. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến, hai lần tập kích trước đều có liên quan đến con kim ngư này.
Lẽ nào nó có thể khống chế quái vật biển?
Sau khi thán phục, trong lòng mọi người dâng lên lửa giận hừng hực.
Nếu mà không có Chu Dương thì giờ này mọi người trên du thuyền đã chết sạch rồi, nghĩ tới chuyện đó thì làm sao mà bọn họ không giận được.
Kim ngư vẫn còn cầu xin tha thứ, Chu Dương thông qua năng lực Kẻ nắm giữ ký ức đã minh bạch ý tưởng của nó.
Đậu xanh, Chu Dương quá trâu bò rồi, người này còn có thể giao lưu với cá!
Không ai cho rằng Chu Dương là bệnh tâm thần lẩm bẩm một mình, mọi người đều tin chắc điều này đại biểu anh ta có thể giao tiếp với cá.
Cái suy đoán này làm vỡ nát nhận tri của mọi người.
Chu Dương tuyệt đối là thần tiên!
Dương ca, anh tạm tha cho nó đi! Em muốn nuôi một con kim ngư, anh cho em nuôi nó nhé?
Em tuyệt đối sẽ không nuôi chết nó giống như rùa đen đâu.
Miêu Linh Nhi ở một bên cầu xin giúp kim ngư.
Rùa đen còn có thể bị nuôi chết?!
Đây là lần đầu tiên Tiểu Loli cầu xin thứ gì đó, Chu Dương tự nhiên là sẽ đáp ứng nguyện vọng nho nhỏ này.
Kim ngư có linh tính mạnh như vậy, ngay cả Chu Dương cũng có chút động lòng, cho nên anh thuận theo, đáp ứng lời thỉnh cầu của Miêu Linh Nhi.
Miêu Linh Nhi vừa mừng vừa sợ, cầm kim ngư vào trong tay, Chu Dương lấy một kiện bảo vật cấp độ sử thi làm hồ cá, tạm thời trở thành nhà mới của kim ngư.
Miêu Linh Nhi vói tay vào trong hồ cá, lật bụng kim ngư xem xét một hồi, kim ngư lại trợn to mắt cá lần nữa, chảy ra nước mắt hối hận.
Viên Thanh Tuyết trả lời.
Nhị Ngốc: Meo meo meo?
Chu Dương:...
Ông xã mấy em là loại người này sao?
Nhưng mà, kim ngư đúng là cũng không tệ...
Chu Dương và chúng nữ vây quanh bàn ăn, trước mặt là các món ăn ngon, đương nhiên trọng điểm lần này là các món làm từ cá, bắt mắt nhất là bạch tuộc khổng lồ nướng cùng với bạch tuộc áp chảo.
Miêu Linh Nhi uống canh cá, cảm thấy rất ngon. Mang theo ý nghĩ có thứ tốt phải cùng nhau chia sẻ, cô nàng bưng chén đi tới hồ cá, sau đó đổ một chén canh cá nóng hôi hổi vào trong hồ.
???
...
Kim ngư trừng to mắt, cuối cùng khi thấy hồ cá sắp sôi trào, nó dứt khoát nhảy ra ngoài.
Sủng vật này không có cách nào làm tiếp được!
Miêu Linh Nhi nhanh tay ném kim ngư vào lại trong hồ, vẻ mặt đau lòng.
Đừng té chết, uống chút canh cá bồi bổ đi.
Chị còn có bạch tuộc chiên, ăn ngon lắm! Nào, cho em nếm thử một chút!
Nói xong, Miêu Linh Nhi lại cầm một khối thịt bạch tuộc ném vào trong hồ cá.
Kim ngư cũng không phản kháng, chẳng may Miêu Linh Nhi nghĩ không thông, trực tiếp ném mình vào nồi canh cá đang sôi sùng sục kia thì làm sao bây giờ?
Có một chủ nhân như vậy, nó cũng rất tuyệt vọng.
Chu Dương rốt cuộc minh bạch tại sao Miêu Linh Nhi có thể nuôi chết rùa đen, giày vò như vậy thì ai mà chịu cho nổi!
Cũng may con kim ngư này là biến dị, nếu không đã sớm lạnh.
Thôi, để con bé giày vò nó một hồi đi!
Chu Dương cùng mọi người vùi đầu ăn, mỹ thực không thể cô phụ.
Huống chi, những thức ăn này có thể tăng cường tố chất thân thể, không thể lãng phí.
Du thuyền chậm rãi trở nên bình ổn, thuyền trưởng Listeria gõ cửa thông báo:
Chu Dương cùng chúng nữ bước ra khỏi phòng, rốt cuộc thấy được lục địa.
Chẳng biết tại sao, mọi người lại sinh ra một loại cảm giác hết sức thân thiết.
Cuối cùng thì nhân loại vẫn là sinh vật cuộc sống ở trên đất bằng, mặt đất mới là nơi mà loài người thuộc về.
Chu Dương vẫy tay một cái với những người trên du thuyền, bước lên phiến lục địa chưa từng đặt chân tới này.
Tô Nguyên Dao dẫn đầu làm hướng dẫn viên.
Công ty lúc trước cô kinh doanh từng có hợp tác với vài công ty bên Hàn, vì thế cũng thường xuyên bay tới nơi này để đàm phán thương nghiệp cùng với du lịch, cho nên cũng xem như là hiểu rõ.
Chị em Trang Vũ Tình và những người khác cũng từng tới Hàn Quốc nhưng lại không hiểu rõ bằng Tô Nguyên Dao, cho nên sẽ không có cạnh tranh.
Có Tô Nguyên Dao dẫn đường, lúc này mọi người mới không tính hai mắt bôi đen không thấy gì.
Grào! Grào! Grào
Vừa mới lên bờ không bao lâu thì Chu Dương đã thấy được những thân ảnh quen thuộc, Zombie.