Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 207: Tụi Bây Thật Sự Cho Mình Là Bất Tử? Nắm Giữ Tử Thần Hiển Uy




Nếu là người bình thường bước lên đảo, đợt tập kích thứ nhất cũng đã không thể chống đỡ nổi rồi.

Cho dù là dị năng giả, đối mặt với đàn quái vật bất tử bất diệt như thế này thì cũng vô pháp sống sót.

  • Dương ca! Rốt cuộc thì đám kia là quái vật gì vậy? Anh mau tới đây giúp chúng em đi!

Chúng nữ có sức mạnh cường đại, nhưng lại khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến. Đối mặt với loại quái nhân thần bí giết mãi không chết này, thật sự rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác tuyệt vọng.

Nơi xa, trong lều lóe lên ánh đèn mờ ảo, hình như có bốn, năm bóng người đang hoạt động.

  • Đám quái vật chết tiệt này, dám quấy rầy bữa ăn khuya của ông mày, thật sự là tìm chết!

Chu Dương tăng nhanh tốc độ và tần số, năm phút sau đã bước ra ngoài.

Anh mặc một cái áo ôm thân, có thể nhìn rõ cơ thể cường tráng, từng khối cơ săn chắc, cho người ta một loại cảm giác bùng nổ.

Nhìn thấy Chu Dương đi ra, chúng nữ giống như tìm được trụ cột.

Trong vòng năm phút ngắn ngủi, các cô đã đánh chết Thực Nhân Tộc mấy chục lần, nhưng mà kết quả cũng vẫn như lúc trước, không thể giết chết đám người kia.

Đối mặt loại quái vật không sợ chết, lại không thể giết chết này, chúng nữ triệt để mất đi ý chí chiến đấu.

  • Tức chưởng!

Đây là kỹ năng mà anh lấy được khi mở ra bảo rương Bạch Kim, từng luồng hơi thở lực từ lòng bàn tay anh bốc lên rồi chui ra.

Thực Nhân Tộc còn chưa kịp công kích Chu Dương thì đã bị luồng hơi thở này đánh bay đi.

Sau một khắc, lòng bàn tay anh hiện lên từng tia chớp lập loè, sấm sét màu tím khiêu động không ngừng, Thực Nhân Tộc đã bị lôi điện hóa thành phấn vụn trong nháy mắt.

  • Vô dụng thôi, chúng tao không thể bị giết chết!

Sau mười giây, Thực Nhân Tộc lại chạy tới từ đằng xa, trong miệng phát ra ngôn ngữ tối nghĩa khó hiểu.

Chu Dương phát động dị năng Kẻ chưởng khống ký ức, sau đó anh phát hiện được tin tức hữu dụng từ trí nhớ của đám người này.

Thực Nhân Tộc có từ khoảng hơn ba trăm năm trước, lúc ấy toà đảo này còn lớn hơn bây giờ gấp mười lần.

Vận mệnh của bọn họ rất thê thảm, nhóm người này vốn dĩ là nô lệ chạy trốn khỏi tàu buôn, sau đó lưu lạc và cắm rễ trên hòn đảo này.

Không có thức ăn, không biết là ai khơi màu, trải qua lần đầu tiên ăn thịt người, bọn họ đã thu được lực lượng cường đại hơn nhờ ăn thịt đồng tộc. Vì vậy nô lệ biến thành thức ăn, trải qua mấy thập niên biến hóa, cuối cùng nhóm người này đã biến thành bộ lạc ăn thịt người.

Vốn dĩ thì bộ lạc sẽ tiếp tục phát triển theo cách như vậy, mãi đến khi bọn họ bắt được một người phụ nữ cập bờ nghỉ ngơi. Người trong bộ lạc đã làm nhục cô ta, sau đó bắt cô ta trở thành công cụ sinh dục….

Đến lúc người phụ nữ đã lớn tuổi thì chồng và con trai cô ta trở thành những tên đao phủ đầu tiên, ăn tươi nuốt sống người vợ, người mẹ của mình.

Đây là lối sống của Thực Nhân Tộc, từ trước tới nay, trong bộ lạc không có sự tồn tại của người già.

Trước khi chết, người phụ nữ kia đã phát ra lời nguyền rủa, cô ta kêu gào khàn cả giọng.

Không ai tin là thật, cho đến khi mọi người tỉnh dậy vào ngày thứ hai, lúc này Thực Nhân Tộc mới phát hiện dị thường.

Đầu tiên, bọn họ mất đi thân thể, trở thành một sự tồn tại bất tử bất diệt, mỗi lần tử vong thì đều sẽ trong sống lại trong nháy mắt.

Nhược điểm duy nhất chính là bọn họ chỉ có thể xuất hiện khi đêm tối buông xuống và cũng không thể nào rời đi phạm vi đảo nhỏ.

Ba trăm năm đi qua, nơi đây trở thành hòn đảo tuyệt mệnh quỷ dị, là cấm địa trong mắt rất nhiều người.

Đã có một thời gian rất lâu không có con người bước tới đây, buổi tối cũng không thấy một vật còn sống.

Mãi đến khi tận thế buông xuống, lúc này mới có người trốn lên đảo.

Đương nhiên, có thể tưởng tượng kết quả của những người này như thế nào.

Chu Dương không phải nhóm người đầu tiên, cũng không phải là nhóm cuối cùng.

  • Bộ lạc ăn thịt người à? Có chút thú vị đấy!

Chu Dương vừa mới nói ngôn ngữ của Thực Nhân Tộc, khiến cả đám khiếp sợ không nhẹ.

Nhóm người Thực Nhân Tộc cẩn thận quan sát Chu Dương. Nếu không phải dáng vẻ và cách ăn mặc của đối phương quá khác lạ, bọn họ thậm chí còn coi Chu Dương chính là một thành viên của bộ lạc ăn thịt người.

  • Bắt anh ta lại!

  • Những người khác thì trói lại ăn hết!

Vất vả lắm mới gặp được một người hiểu được ngôn ngữ của bọn họ. Người của Thực Nhân Tộc muốn bắt Chu Dương lại để hỏi thăm tin tức của thế giới bên ngoài. Nếu như có thể bắt Chu Dương nghĩ biện pháp gạt người khác lên đảo, như vậy thì không còn gì tốt hơn nữa.

Ăn nhân loại liên tục không ngừng mới có thể làm bọn họ trở nên càng thêm cường đại.

Thực Nhân Tộc không thèm để ý chúng nữ đang đứng xem kịch vui, với trạng thái của bọn họ bây giờ, cho dù có phụ nữ thì cũng không thể làm gì được.

Ngược lại, nếu như ăn hết đám người này, thu được lực lượng, nói không chừng bọn họ có thể nhanh chóng thoát khỏi tình huống quỷ dị như hiện giờ.

  • Tụi bây thật sự cho rằng mình sẽ không chết sao?

Chu Dương cười một tiếng.

Sỡ dĩ Thực Nhân Tộc không thể bị giết chết là do không có ai tìm được phương pháp, đúng lúc Chu Dương thật sự có biện pháp.

  • Ngây thơ! Chúng tao là bất tử, hẳn là mày cũng chứng kiến rồi đấy!

  • Biết điều thì hãy thần phục chúng tao! Đây mới là con đường sống duy nhất của mày!

Chu Dương không nói gì, anh giơ tay lên để lộ ra chiếc găng tay đen.

Binh khí cấp độ thần thoại: Nắm Giữ Tử Thần!

  • Hãy giao linh hồn của tụi bây ra đây!

Thân thể của những người trong Thực Nhân Tộc từ từ thu nhỏ lại, sau đó bước vào bên trong Nắm Giữ Tử Thần.

Giống như có một cái miệng khổng lồ cắn nuốt toàn bộ linh hồn của bọn họ.

Ba mươi giây trôi qua, Thực Nhân Tộc đã không còn tồn tại trên thế gian này.