Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 204: Tôi Chỉ Muốn Chích Điện Cá Mà Thôi, Bọn Họ Chết Liên Quan Gì Tới Tôi Chứ!




Một người Trung Quốc là siêu nhân thì thôi, ngay cả mấy người phụ nữ này cũng là siêu nhân, lẽ nào bọn họ lắc lư trên biển lâu rồi nên đụng phải ma quỷ sao?

  • Các người chưa trải qua sự cho phép mà đã trộm cắp tài sản của Trung Quốc, nói xem món nợ này nên tính thế nào đây?

Thanh âm của Chu Dương rất lạnh, móng vuốt của Hàn Quốc quá dài rồi, đồ vật của Trung Quốc mà cũng dám chạm vào, theo lý thì anh nên cho bọn họ một bài học.

Lý Mẫn Cơ phản ứng rất nhanh, đây là một người có tố chất tâm lý cực cao, kiến thức qua gió to sóng lớn.

  • Xin ngài chớ hiểu lầm, hàng hóa trên tàu là do chúng tôi mua ở Trung Quốc trước khi tận thế buông xuống, chúng tôi vẫn luôn bị nhốt ở Trung Quốc, chỉ vừa mới thoát ra.

  • Đây là giao dịch công bằng giữa chúng tôi với Trung Quốc, những thứ này đã là tài sản thuộc về chúng tôi, ngài không có quyền can thiệp.

Bọn họ đã lái đến hải vực của Hàn Quốc, coi như bọn họ buôn lậu thì cảnh sát biển Trung Quốc cũng không có quyền can thiệp.

Huống chi, chỉ cần bọn họ đánh chết không thừa nhận, một mực chắc chắn đây là tài sản của Hàn Quốc, như vậy thì bọn họ sẽ chiếm lý.

  • Chúng tôi với tư cách là nước bạn tri giao với Trung Quốc, có thể gặp được ngài là vận may của chúng tôi, chúng tôi nguyện ý lấy ra một nửa hàng hóa cho ngài.

Hiện tại là tận thế, thế giới khinh yếu tôn cường, Chu Dương và đám phụ nữ của anh ta đã biểu hiện ra thực lực quá mức kinh người. Cho nên vì không bị diệt khẩu, vì giữ lại cái mạng nhỏ của mình, anh nguyện ý lấy ra một nửa hàng hóa.

Tuy là vậy, thức ăn dư lại cũng không phải là số lượng nhỏ, đủ bọn họ phung phí thời gian rất lâu, chỉ cần có thể sống sót thì mọi việc đều đáng giá.

Cái tên này rất thức thời, cũng rất biết cách làm người.

Nếu mà đổi thành những người khác, nói không chừng bọn họ thật sự sẽ bị anh ta lừa gạt.

Chu Dương thông qua dị năng Kẻ nắm giữ ký ức, tất cả ý tưởng trong đầu Lý Mẫn Cơ đều không thể che giấu khỏi anh.

Lời nói của anh có thể lừa gạt người khác, nhưng đối với Chu Dương vô dụng.

  • Con nít mới muốn một nửa, người trưởng thành đương nhiên là sẽ chọn hết!

  • Tụi bây có thể cút! Hàng hóa trên tàu đều là của tao!

Chu Dương vô cùng bá khí, dùng một loại giọng điệu không cho phép cự tuyệt.

Sắc mặt của Lý Mẫn Cơ cùng đám thủy thủ đầy khẩn trương, Chu Dương quá bá đạo!

Đây là biển rộng mênh mông, cách Hàn Quốc còn một chặng đường không ngắn, coi như bọn họ có thuyền cấp cứu, không có thức ăn và nước uống cũng rất khó để sống sót.

Đối phương đây là muốn bức bọn họ đi lên con đường chết!

  • Mày đừng có quá đáng như vậy!

Một tên thủy thủ nhảy ra chỉ trích Chu Dương.

  • Xin lỗi, chúng tao còn có thể quá đáng hơn!

Vừa dứt lời, tên thủy thủ kia đã bị chém thành hai khúc, Trình Khả Nhi chậm rãi thu hồi Ngân Nguyệt Trảm Long Kiếm, khuôn mặt xinh đẹp đều là sự lạnh lẽo.

Cảm xúc của cô vẫn chưa có chút biến đổi, giống như việc vừa mới giết chết một người chỉ như là giết một con gà.

Người Hàn Quốc không bình tĩnh nổi, rõ ràng Trình Khả Nhi cách tên thủy thủ này hơn mười mét, cô ta vẫn luôn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, như vậy thì tại sao người lại chết cơ chứ?

Thằng nhãi này mạnh đến nỗi không có thiên lý!

Không trêu chọc nổi!

Sắc mặt từng người xám như tro tàn, cả đám rối rít lùi về sau, cách đoàn người của Chu Dương càng xa càng tốt.

  • Tao biết tụi bây không phục! Nhưng tao không cần thiết tụi bây phục.

  • Nắm tay lớn chính là đạo lý cứng!

  • Tụi bây không phục thì có thể tìm tao, tao rất vui lòng đánh chết hết!

Chính là lớn lối, không coi ai ra gì như vậy đấy.

Không một ai trong đám người Hàn Quốc dám lên tiếng, bọn họ tìm được một con thuyền cấp cứu, chuẩn bị mang đi.

  • Lỗ tai tụi bây điếc à! Không nghe thấy ông xã nói những thứ trên thuyền đều là của chúng tao sao? Ai bảo tụi bây mang đi!

Một tia sét thoáng qua, lại thêm đầu một tên bị bể, lần này là do Tô Nguyên Dao ra tay.

Quá không biết điều!

Người Hàn Quốc muốn khóc.

Đây là ở trong đại dương, không có thuyền, không có công cụ cứu sống, như vậy thì bọn họ làm thế nào để sống sót tới khi bước vào lục địa đây?

Cái này thì khác gì so với trực tiếp giết bọn họ đâu?

Không cho bọn anh cơ hội phản ứng, một cơn cuồng phong thổi qua, toàn bộ người Hàn Quốc lập tức bay ra ngoài, một số người ngã vào băng cứng bể đầu chảy máu, một số người ngã vào trong đại dương lạnh buốt thấu tim.

  • Đồ vật của người Trung Quốc không phải thứ người Hàn Quốc tụi bây động tới! Kiếp sau nhớ đánh bóng ánh mắt một chút.

  • Cố lên, hi vọng tụi bây có thể lội đến Hàn Quốc ha!

Chu Dương còn cho bọn anh một cái hành động cổ vũ, nói xong thì anh không tiếp tục để ý đám người Hàn Quốc này nữa.

Nếu mà bọn họ có thể còn sống mà bơi về, coi như anh thua!

Hàng hóa trên tàu rất phong phú, trái cây khan hiếm và hầu hết không tươi, các loại thịt hộp không tệ, đồ dùng hằng ngày có rất nhiều.

Thứ này thì không ai sẽ ngại nhiều, Chu Dương giống như chuột sa hũ nếp, thu hết toàn bộ hàng hóa vào hồ lô Hắc Thủy, trên mặt tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Chu Dương đi vào buồng lái, anh muốn trải nghiệm cảm giác điều khiển thuyền một hồi.

Băng cứng xung quanh tan chảy, tàu chở hàng lại khởi động lần nữa, phá vỡ sóng lớn, tiến về phương xa.

Lý Mẫn Cơ lặn ngụp ở trong nước biển, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm con tàu dần dần đi xa, anh âm thầm thề phải sống sót, anh phải báo thù không tiếc bất cứ giá nào!

  • Em muốn ăn thịt cá!

Ninh Thải Hà cười một tiếng, tiếp theo là một tia sấm sét được vứt xuống, trên mặt biển lập tức chớp lóe liên tục, cá nổi đầy mặt nước.

Đương nhiên, đồng dạng nổi lên còn có người Hàn Quốc.

Đối mặt với ánh mắt giật mình của mọi người, Ninh Thải Hà giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội:

  • Tôi chỉ muốn chích điện cá mà thôi, bọn họ chết liên quan gì tới tôi chứ!