Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 202: Bản chất của nhân loại là máy copy paste đã bị bại lộ




Khí lạnh của Tuyệt Đối Linh Độ nhanh chóng lan tỏa ra phương xa, hình thành một con đường băng dài.

Tàu lặn lại biến trở thành Batmobile lần nữa, chạy như bay trên đường băng.

Ngay sau đó, trên đại dương đã xuất hiện một màn kinh người, một chiếc xe hơi lướt băng băng trên mặt biển.

Vô luận là ai nhìn thấy cảnh tượng như thế này đều sẽ cảm thấy chấn động, quả là lật đổ nhận tri từ trước tới nay.

Từ khi nào mà xe hơi cũng có thể chạy được trên mặt biển?

Đây không phải là chuyện mà tàu thủy và du thuyền nên làm à?

Nếu đã chạy tốt ở trên đất bằng thì đừng có tới đây cướp chén cơm của tụi nó!

Từ xưa đến nay chưa từng nghe nói qua, cũng cho tới bây giờ không loại xe hơi nào có thể làm được.

Đương nhiên, việc mà người khác không làm được không nghĩa là Chu Dương và các cô vợ không làm được.

Chúng nữ đều thức tỉnh dị năng hệ Băng cấp độ S, chỉ cần tuỳ tiện vẫy tay một là mặt biển sẽ đóng băng một khu vực lớn, dễ dàng tạo ra một con đường để cho xe hơi thông hành, vì vậy mới sẽ xuất hiện cảnh tượng kia.

Chu Dương nhìn thấy các cô vợ của mình chơi vô cùng vui vẻ cho nên không ý định quấy rầy.

Anh nhắm mắt lại tu dưỡng tinh thần, chỉnh hợp các tài liệu lấy được trong ký ức của người Cadila.

Đây là ký ức Chu Dương lấy được từ mấy vạn cư dân ở Cadila, quá mức hỗn tạp cùng hỗn loạn, cần phải sắp xếp lại một chút.

Phần lớn người ở Cadila đều là tinh anh và nhân tài, nắm giữ đủ loại kiến thức khoa học kỹ thuật cao, rất nhiều công nghệ vượt qua nhân loại hơn trăm năm.

Có những thứ này, lại thêm hạt giống dị năng mà Chu Dương lấy được, anh chắc chắn mình có thể dễ dàng lôi kéo nhóm người may mắn còn sống sót xây dựng lại văn minh.

Thậm chí càng siêu việt tiêu chuẩn của địa tinh trước đó.

Đương nhiên, Chu Dương cũng không quá coi trọng những thứ tài liệu khoa học kỹ thuật này, ngược lại thì một tin tức đã làm anh chú ý tới.

Kẻ đứng sau chuyện nhân loại bước vào tận thế!

Chủng tộc yêu thích tạo ra sự điên cuồng và hỗn loạn: Nexus.

Đáng tiếc là người Cadila cũng không biết tọa độ của chủng tộc này, nếu không Chu Dương không ngại ăn miếng trả miếng, tạo ra một đợt tận thế, để bọn chúng trải nghiệm cảm giác đó.

Đương nhiên, chỉ cần bọn chúng xâm nhập Hắc Tinh thì tuyệt đối sẽ lưu lại vết tích. Ngoại trừ mục tiêu hiện tại là đi xem các quốc gia khác, hiện giờ Chu Dương còn muốn mở thông đạo đi tới Nexus.

Kẻ xâm phạm địa tinh, dù xa tất giết!

Cadila cướp đoạt tài nguyên của địa tinh, biến hàng chục nhân loại trở thành trò chơi, tùy ý đùa bỡn. Chu Dương vẫn có thể giết tới Cadila, tiêu diệt mấy trăm vạn dân cư ở đó, thậm chí còn cướp sạch bảo khố coi như bồi thường.

Nexus chính là kẻ cầm đầu tạo ra tận thế ở địa tinh, Chu Dương không đuổi tận giết tuyệt bọn chúng đã là nhân từ.

Những gì đã làm, vô luận là ai thì cuối cùng cũng sẽ phải trả giá cho tội lỗi của mình.

Không phải là không báo, chỉ là chưa tới lúc mà thôi.

Nợ máu thì trả bằng máu, đó là thứ bọn Nexus thiếu địa tinh.

Có một số việc, Chu Dương không quản, cũng không quản được.

Nhưng một khi đối phương đã bắt nạt tới tận cửa, biến địa tinh thành dáng vẻ thê thảm như vậy, nếu như để Chu Dương gặp bọn chúng, dĩ nhiên... Đánh chết nha.

Đến lúc Chu Dương sắp xếp và tổng hợp xong ký ức của mấy vạn người, mở mắt ra thì đã qua nửa ngày.

Chúng nữ vẫn còn hào hứng chơi đùa.

  • Phía trước có chiếc tàu chở hàng kìa! Chắc chắn là có người sống!

  • Chúng tôi đua với nó đi! Xem coi ai chạy nhanh hơn!

Miêu Linh Nhi thò đầu ra, nhìn về hướng chiếc tàu chở hàng với ánh mắt khiêu khích.

  • Nhiệt độ trên biển biến hóa quá nhanh! Một khắc trước mặt trời còn ở trên cao chiếu xuống, hiện giờ tại sao lại lạnh như vậy chứ?

  • Thuyền trưởng à, đừng nói là ông lái tàu tới Nam Cực hay Bắc Cực rồi nha!

  • Lăn con mẹ mày đi! Tao lái thuyền nhiều năm như vậy, cho dù không chỉ dẫn thì cũng tuyệt đối không sai lầm! Còn nhiều chuyện nữa là ông đây đá chú mày khỏi tàu!

Đây là một chiếc thuyền vận chuyển hàng hóa, trên thuyền chứa một phần năm thức ăn, một phần năm trái cây và thịt hộp, những thứ còn lại đều là đồ dùng hàng ngày.

Dõi mắt ở tận thế, con thuyền này quả thật có thể sánh bằng Hoàng Kim.

Đương nhiên, giá trị của nó thậm chí càng cao hơn Hoàng Kim gấp trăm lần.

Dù sao thì ở tận thế, Hoàng Kim không thể cứu mệnh được.

  • Nhắc tới vẫn là vận khí của chúng tôi không tệ, tìm được một kho hàng ngoại thương cho nên mới có nhận được mùa như vậy, làm giàu cho đế quốc của chúng ta!

Đây là một con tàu chở hàng bình thường, sức chứa khoảng một ngàn tấn, cho dù chỉ có hai phần năm thức ăn thì cũng là một con số to lớn.

Han quốc là một quốc gia nhỏ, phần lớn thức ăn đều dựa vào nhập khẩu, cho nên khi tận thế tiến tới, họ chỉ có thể vươn móng vuốt tới những quốc gia khác.

Vận khí của họ không tệ, bắt được một người Trung Quốc, nghiêm hình tra hỏi mới có được tin tức này.

Dọc đường đi cả nhóm không gặp phải vấn đề hay phiền toái gì, thắng lợi trở về.

Với số thức ăn này thì cũng đủ để họ phung phí một thời gian rất lâu.

Trung Quốc quả là chỗ tốt, sau này họ sẽ thường xuyên tới “chiếu cố”.

  • Tao thấy có khí lạnh bên ngoài thì phải?

Một tên thủy thủ chợt nhìn ra ngoài biển, nhưng mà chỉ liếc mắt một đã làm anh ta choáng váng hoàn toàn.

  • Đậu xanh!

Mấy tên thủy thủ khác cũng rối rít nhìn ra ngoài, xem coi rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

  • Đậu xanh!

  • Đậu xanh!

Thấy biểu hiện của đám đàn em, sắc mặt của tài công, lái chính cùng với thuyền trưởng đều trở nên nghiêm túc, họ nhìn theo ánh mắt của cả đám.

  • Đậu xanh!

  • Đậu xanh!

  • Đậu xanh!

Một khắc này, toàn bộ thành viên Han quốc đều biến thành máy lặp lại, chỉ biết lặp đi lặp lại một câu đậu xanh.

Giờ phút này, bản chất của nhân loại là máy copy paste đã bị bại lộ.