Dực Ma Sứ Thiên Cương có quan hệ rất tốt với Lực Ma Sứ Cuồng Bá, anh chuẩn bị đi qua xem xét tình hình.
Lực Ma Sứ Cuồng Bá còn đang vả mặt mình một cách điên cuồng, lúc này lại đột nhiên quay sang đè Dực Ma Sứ xuống đất, kéo mạnh hai cái cánh của anh ra.
Biến cố lần này hoàn toàn vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, không ai có thể trở tay kịp.
Tại sao Ma Sứ lại tự đánh nhau rồi?
Dực Ma Sứ Thiên Cương càng ngây ngẩn, anh trực tiếp bị nắm đấm của Lực Ma Sứ đấm đến phát ngốc.
Hai người ôm nhau đánh thành một đoàn, từng chiêu đều đánh vào chỗ hiểm.
Chỉ có Ấm Ma Sứ và Phong Ma Sứ đứng ở đằng xa vẫn còn tính là bình tĩnh.
Nhìn thấy dáng vẻ cười nhạt của Chu Dương, nếu bọn anh còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thật sự là đồ ngu.
Ấm Ma Sứ Thụ Mỗ thật sự rất gian trá, bà ta không tùy tiện xông lên, ngược lại lừa dối đám người vừa mới ma hóa chạy tới đối phó Chu Dương.
Không thể không nói, chiêu này hiệu quả vô cùng, cả đám vừa nghe sẽ được ban cho lực lượng còn mạnh mẽ hơn nữa, lòng tự tin bỗng chốc dâng cao, ngay cả Ma Sứ có uy tín cũng không để vào mắt, càng không cần phải nói tới Chu Dương, một tên nhân loại không đáng để bọn anh liếc một.
Đầu Hổ Béo nhìn Chu Dương rồi cười dữ tợn một tiếng, trong mắt giống như có một ngọn lửa đen.
Vừa mới dứt lời, một cỗ lực lượng to lớn từ hai vai truyền đến, sau đó cả người anh ta chôn sâu dưới bùn đất.
Chu Dương đứng trên vai Đầu Hổ Béo, giơ ngón tay ngoắc ngoắc mấy tên nhập ma khác:
Tụi mày xông lên một lượt đi!
Thằng này quá kiêu ngạo!
Có một tên quát to về phía Chu Dương, nhưng anh còn chưa xông lên thì sau ót đau nhói một, cả người ngất xỉu tại chỗ.
Người đánh lén anh ta là một tên đồng bọn ở sau lưng.
???
Cả đám tiến lên đẩy ngã tên đánh lén kia, nhưng còn chưa đợi mọi người định thần lại thì một số người đã bắt đầu ra tay với đồng bọn bên cạnh.
Tất cả đã xảy ra quá nhanh, khó lòng phòng bị.
Đồng bọn một giây trước vẫn còn đối kháng kẻ địch với mình, hiện tại lại quay sang đâm mình một nhát, như vậy thì ai chịu cho nổi?
Sau khi có ba người liên tục ngã xuống, mọi người đều tách ra, không dám tới gần nhau.
Chu Dương duy trì tư thế khiêu khích nhưng lại không một tên nào dám xông lên.
Hồng Trường Hoa thấy cảnh tượng như vậy thì cười ha hả, anh ho khan hai tiếng ra bọt máu.
Từ trước đến giờ anh ghét cái ác như kẻ thù, rất may mắn là mình vẫn kiên định giữ được điểm mấu chốt.
Sau khi chứng kiến năng lực đáng sợ của Chu Dương, trong lòng đám người nhập ma đã có dấu hiệu chùn bước, loại năng lực khống chế người này thật sự là quá khó đối phó.
Ấm Ma Sứ Thụ Mỗ lên tiếng kêu gọi, trong giọng nói lộ ra ma lực kỳ dị, đám người lúc trước còn hốt hoảng nháy mắt bình tĩnh trở lại, hùng hổ lao tới Chu Dương.
Chu Dương không ra tay ngay lập tức, anh chuyển ánh mắt sang Ấm Ma Sứ, vừa rồi cái tên này sử dụng lực lượng không phải xuất phát từ bản thân, mà là thông qua một loại phương thức kỳ lạ truyền ra ngoài.
Loại lực lượng này còn thuần túy hơn so với lực lượng của Ma Sứ, nó càng thêm hắc ám, lộ ra một thứ lực lượng làm người ta sa đọa.
Cỗ lực lượng này dẫn dắt những người ma hóa gieo rắc Hắc Ám Chi Chủng vào trong lòng mình, đạt đến mục đích khống chế.
Cái này là do lão già Hắc Ám Chi Tử núp trong bóng tối động tay động chân à?
Trốn tránh rất kín!
Năng lực của Thiên Thị Địa Thính có thể phán đoán nơi phụ cận anh ta ẩn núp, nhưng khí tức của Hắc Ám Chi Chủng mà anh ta câu thông lại khiến Chu Dương không cách nào đoán được chính xác anh ta đang ẩn núp ở trên người tên Ma Sứ nào.
Chu Dương có thể sử dụng năng lực Kẻ Nắm Giữ Ký Ức để xóa sạch ký ức của một người, sau đó gieo vào đầu người nọ ký ức giả, biến họ trở thành con chó trung thành với mình.
Bằng vào chiêu thức này, Chu Dương có thể khiến phe địch bất hòa, kẻ địch biến thành thuộc hạ.
Lúc trước, mỗi lần anh dùng chiêu này thì đều thuận lợi, nhưng mà bây giờ lại không có tác dụng.
Chu Dương khống chế trí nhớ của những tên nhập ma kia, khiến bọn anh làm việc dựa theo trí nhớ được gieo, nhưng Hắc Ám Chi Tử lại lợi dụng Hắc Ám Chi Chủng khống chế thân thể của bọn họ.
Mặc dù ý thức và ký ức rất quan trọng, nhưng bọn họ đã triệt để mất quyền khống chế đối với thân thể, trở thành một con rối không hơn không kém, như vậy thì dĩ nhiên là không có tác dụng rồi.
Chu Dương nói chuyện nhưng động tác lại không chậm lại một chút nào, mỗi một tên ma hóa xông lên đều được anh giải quyết bằng một quyền, tuyệt đối không dùng chiêu thứ hai.
Vài chục phút qua đi, trên chiến trường đã không còn một tên nhập ma nào có thể đứng lên được nữa, chỉ còn lại vài tên đại Ma Sứ cùng một ít người đứng ở nơi xa quan sát.
Nếu mà mày không ra thì tao chỉ còn cách là bức mày hiện hình thôi!
Nhị Ngốc!
Tử Vong Chi Dực Nhị Ngốc được Chu Dương triệu hồi từ không gian thú cưng ra ngoài, thân hình nó cao hơn một trăm mét, khi giương cánh thì đã gần tiếp cận gần ba trăm mét.
Lân giáp màu đen trên người Nhị Ngốc dày đặc và nặng nề, nó chỉ cần đứng tại chỗ thôi cũng đã khiến người khác sinh ra sợ hãi.
Hồng Trường Hoa là người đầu tiên sợ hãi kêu lên. Thân là người yêu thích nghiên cứu lịch sử phương Tây, anh biết rõ loài rồng trong truyền thuyết ở những nước phương Tây có hình dạng như thế nào.
Hắc Long Vương được xưng là rồng hủy diệt, có thể chiến đấu với thần linh một trận, như vậy đã rõ ràng cho thấy chúng mạnh mẽ tới mức nào.
Chu Dương nhảy lên lưng của Nhị Ngốc, câu thông thức hải của nó, hai người thiết lập liên kết tinh thần, đạt thành cộng minh.
Trong đầu Chu Dương vang lên giọng nói của Nhị Ngốc, đó là một giọng nói thanh thúy của Loli.
Thân hình và cái giọng Loli này thật sự là không hợp nhau, nghe thế nào đều cảm thấy không được tự nhiên.
Tao cảm thấy với thân hình của mày thì nên phối hợp với giọng các lão gia Đông Bắc.
Chủ nhân...
Trong giọng nói của Nhị Ngốc lộ ra tủi thân.