Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 164: Không Độc Không Phải Quả Phụ, Chân Tướng Không Muốn Người Biết (2)




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Hám Thiên Tà Thần


  • Chúng tôi ăn rất nhiều khổ ở tận thế, đám đàn ông bắt chúng tôi làm nô lệ, làm công cụ phát tiết, mỗi ngày đều là sống không bằng chết. Chúng tôi bị ép đến bước đường cùng nên vùng lên phản kháng, giết chết bọn đàn ông kia, sau đó tìm được một thôn ngăn cách với thế giới bên ngoài, cùng nhau cuộc sống ….

  • Chẳng lẽ vì chúng tôi là phụ nữ cho nên không tư cách sống tiếp hay sao?

Lời nói này khiến người nghe phải rung động, không ít cô gái động lòng trắc ẩn.

Bốp! Bốp! Bốp!

Tiếng vỗ tay vang lên, Chu Dương vỗ tay bước ra, trên mặt anh đều là sự tán thưởng.

  • Bản lĩnh hùng biện của cô không tồi, nói cứ như là thật vậy, ngay cả tôi cũng suýt nữa tin tưởng.

Tận thế thì đại đa số người sẽ coi phụ nữ là quần thể yếu nhược, mà sự thật cũng xác thực là như thế, nhưng lại không bao gồm nhóm người này.

Phối hợp những lời mà họ vừa nói, đúng là có thể kiếm được sự đồng tình.

Đáng tiếc họ chỉ có thể lừa gạt người khác, lại không thể đánh lừa ánh mắt của Chu Dương được.

Vô luận người có kỹ thuật diễn cao siêu tới cỡ nào thì cũng vô dụng, mặc kệ là nhà ngươi che giấu bí mật hay tâm tư sâu xa gì thì trước mặt Chu Dương, người có năng lực Kẻ Nắm Giữ, không chỗ có thể ẩn giấu.

Chu Dương không phải một người không điểm mấu chốt, sở dĩ anh đi vào Thôn Quả Phụ là bởi vì anh phát hiện được một bí mật mà những người trong thôn không muốn ai biết.

  • Không phải lúc trước mấy người còn nói muốn ăn tôi à?

Chu Dương cười híp mắt nói một câu.

  • Chúng tôi chỉ là hù dọa anh thôi, muốn xem anh phản kháng như thế nào, ai bảo anh đẹp trai quá làm gì! Đã rất lâu rồi chúng tôi chưa nhìn thấy đàn ông cho nên mới ….

  • Vậy mấy người có thể nói cho tôi biết đường đi tới ngục giam phạm nhân nữ Tân Dương không? Tôi muốn đi xem thử nơi các cô đã từng cuộc sống.

Chu Dương vừa nói câu này, sắc mặt toàn bộ người của Thôn Quả Phụ lập tức biến sắc.

  • Tại sao mày lại biết lai lịch của tụi tao?

  • Đồ ngu, câm miệng lại cho tao!

Nhóm người này vừa giận vừa sợ, liên tưởng tới thân phận siêu phàm giả của Chu Dương, ai biết anh ta có bao nhiêu năng lực chứ.

Có khi anh ta có năng lực đọc được ký ức của họ thì sao?

  • Không gì là tôi không biết, thủ đoạn bẩn thỉu của mấy người không thể ẩn giấu trước mặt tôi được đâu!

Nhóm phụ nữ Thôn Quả Phụ vẫn còn cố gắng cãi chày cãi cối:

  • Chúng tôi không biết anh đang nói cái gì hết!

Nhưng mà ánh mắt lập lòe của họ đã tố cáo giờ phút này họ cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài.

  • Chậc chậc, đàn bà quả nhiên là diễn viên trời sinh!

Chu Dương đột nhiên giậm chân một, toàn bộ mặt đất rung chuyển, giống như là có vật gì muốn chui từ dưới đất lên.

Chẳng lẽ sắp động đất à?!

Thực lực của người này quá đáng sợ!

Trong lòng đám người kia dâng lên sự bất an nồng đậm.

Sau một khắc, sắc mặt cả đám trở nên trắng bệch không chút máu.

Do mặt đất chấn động nên một số nơi vừa mới được lấp lại bằng bùn đất bị sụp xuống, lộ ra từng cỗ xương cốt trắng hếu.

Hình thể có lớn, có nhỏ, ít nhất bốn mươi tới năm mươi cụ, toàn bộ đều là nhân loại.

Đám phụ nữ kia bị dọa sợ đến mức ngã xụi lơ trên mặt đất, mặt cắt không còn chút máu.

  • Mấy người có thể nói cho tôi biết những người này chết như thế nào không?

Chu Dương giọng nói rất lạnh, giống như đến từ Cửu U địa ngục.

Những hài cốt này dĩ nhiên là kiệt tác của những người phụ nữ này.

Chu Dương đã sớm biết tất cả thông qua trí nhớ của họ.

Sau khi tận thế xảy ra, trật tự đại loạn, đám phạm nhân nữ ở Tân Dương thu được cơ hội, trốn thoát ra ngoài.

Sỡ dĩ hơn ba mươi nữ tù phạm may mắn trốn thoát ra ngoài được là do vị trí của ngục giam vắng vẻ, xung quanh không người dân gì nên số lượng Zombie gặp trên đường tương đối ít, không gặp phải cái gì ngoài ý muốn.

Sau đó các ả thuận lợi tìm được cái thôn có vị trí địa lý cực tốt này, quyết định an cư ở đây.

Tận thế cần nhất là thức ăn và nước uống, nước uống không thành vấn đề, trong thôn có một giếng cổ không nhiễm virus, đây là nguồn nước của họ.

Có điều thức ăn lại không phong phú như những gì các ả dự liệu, đất đai phụ cận quá hoang vu, không thích hợp trồng trọt. Những hộ gia đình trong thôn đều mua sắm thức ăn từ bên ngoài, vì vậy trong nhà không tích trữ quá nhiều thức ăn.

Thức ăn không đủ, chỉ có thể đi ra bên ngoài tìm kiếm.

Nhưng mà các ả lại không dám đối mặt với Zombie và quái vật, lại không dám bước vào nơi Zombie như nước thủy triều như thành phố Tân Dương, chỉ có thể ăn mà không làm.

Trồng trọt?

Cái này quá tốn thời gian và công sức, chưa kể không biết khi nào Zombie sẽ tràn vào đây, họ cũng chống đỡ không được đến lúc đó.

Không có thức ăn, thôn này rất nhanh xảy ra chuyện đẫm máu bạo lực để giành giật thức ăn.

Đương nhiên, người đã chết cũng sẽ không bị lãng phí, bởi vì cuối cùng họ sẽ vào bụng của những người còn sống ….

Những người còn sót lại chút đạo đức, từ chối gia nhập nhóm người này cũng sẽ bị họ giết chết, các ả cần người đồng hành, không phải người làm phản.

Thức ăn sung túc làm cho họ tạm thời không nỗi lo sau này, đồng thời cũng đã nếm được sự ngon ngọt không phải sầu lo về thức ăn.

Vì thế, các ả còn săn giết những người may mắn sống sót ở gần đó, cướp đoạt thức ăn, đương nhiên là cũng sẽ không bỏ qua người.

Các ả thậm chí đổi tên thôn thành Thôn Quả Phụ, đặt ở nơi nổi bật, chính là vì dẫn dụ người ngoài đi vào trong thôn.

Đương nhiên, đàn ông là đối tượng mà họ đặc biệt quan tâm.