Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 160: Đánh Vỡ Hạn Chế! Thiên Thị Địa Thính (2)




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Hám Thiên Tà Thần


Giống như trên người đeo gông xiềng, khi vừa phá vỡ hạn chế thì anh đã thu được tự do.

Lẽ nào đây là hạn chế?

Chu Dương nhớ tới bộ anime One Punch Man mình từng xem, nhân vật chính là một anh chàng đầu trọc đại ma vương, sau khi anh ta phá vỡ hạn chế thì thực lực mạnh mẽ đến đáng sợ.

Người này thông qua việc hiến tế tóc của mình để thu được lực lượng phi phàm, còn Chu Dương chỉ là bật hack mà thôi.

Không thể không nói, loại cảm giác không trói buộc này thật sự không tồi!

Chu Dương tính toán mình còn lại hơn một trăm vạn tích phân, giữ lại bảo rương được thăng lên Thần Thoại sau khi giết chết Hắc Ám Chi Tử, tích phân còn dư lại vẫn có thể mở hai cái bảo rương Truyền Thuyết.

« Tiêu hao 110 vạn điểm tích phân, bảo rương Bạc Kim tiến giai bảo rương Truyền Thuyết, thu được năng lực: Thiên Lý Nhãn. »

« Thiên Lý Nhãn (S+): Đôi mắt của túc chủ đạt được cường hóa, có thị giác cực xa, tối đa có thể quan sát 1000 kilomet. »

« Tiêu hao 100 vạn điểm tích phân, bảo rương Kim Cương tiến giai bảo rương Truyền Thuyết, thu được Thuận Phong Nhĩ. »

« Thuận Phong Nhĩ (S+): Tai của túc chủ đạt được cường hóa, có thính giác siêu cường, bắt được động tĩnh tối đa trong vòng 1000 kilomet. »

« Keng, thông báo của hệ thống, phát hiện năng lực có thể dung hợp, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ, có muốn dung hợp hay không? »

  • Dung hợp.

« Dung hợp thành công, Chúc mừng túc chủ thu được năng lực: Thiên Thị Địa Thính. »

« Thiên Thị Địa Thính (Thần): Thính giác và thị giác của túc chủ đạt được cường hóa siêu cấp, có thể nghe mọi thứ động tĩnh trong phạm vi tối đa là năm ngàn dặm. »

« Bài Trừ Hư Ảo: Thiên thị địa thính nắm giữ năng lực phá vỡ ảo giác, thẳng tới chân thật, tất cả hư ảo đều sẽ hiện ra dáng vẻ chân thật trước mặt túc chủ. »

« Thiên Thị Địa Thính — Truy Tung Vạn Dặm: Đánh cắp một tia khí tức của mục tiêu, cho dù đối phương chạy trốn tới mười vạn dặm thì túc chủ vẫn có thể tìm được khí tức của người đó. (Trừ phi mục tiêu nắm giữ năng lực ẩn nấp thần cấp, nếu không thì sẽ không cách nào ngăn chặn Truy Tung Vạn Dặm.) »

  • Tôi chắc chắn phải trở thành người thống trị ở tận thế, người có được lực lượng mạnh mẽ nhất trên thế giới, tôi muốn thành lập vương quốc Zombie của riêng mình!

Một người đàn ông có vóc dáng thon gầy ngồi trên ghế sô pha bằng da thật, từng con Zombie vây quanh hắn, nhưng mà điều khiến người khác thấy quỷ dị là không con Zombie nào tiến lên công kích anh ta.

Một con nữ Zombie tóc dài quỳ dưới đất, đang làm việc không thể miêu tả.

  • Dù sao thì Zombie cũng không phải người thật, không nhiệt độ, không thể giao lưu, xem ra mình phải bắt vài con đàn bà còn sống tới rồi.

Tiêu Mạch thoải mái một hồi rồi đứng dậy.

Anh ta là một siêu phàm giả, vận khí không tồi nên đã thức tỉnh năng lực miễn dịch virus Zombie và khống chế chúng.

Dựa vào loại năng lực này anh đã xoay người thoát khỏi thân phận một tên ở tầng dưới chót, sau đó giết sạch toàn bộ những kẻ đã từng bắt nạt mình.

Lúc ban đầu thì bên cạnh anh vẫn còn có mấy người phụ nữ, nhưng mà do anh đã chơi chán rồi cho nên tiện tay giết chết.

Sau lại anh vẫn chưa tìm được ai thích hợp nên không còn cách nào khác đành dùng tạm Zombie.

Có điều Zombie dù sao cũng là Zombie, máu thịt không chảy, toàn thân cứng ngắc, trải nghiệm còn kém hơn cả đồ chơi sạc pin.

Ngoại trừ vài lần đầu còn có thể miễn cưỡng dùng, nhưng mà càng ngày anh càng không thể chịu đựng được.

Tiêu Mạch hối hận, sớm biết như vậy thì anh nên lưu lại mấy người sống, cho dù là nam cũng được, tối thiểu còn có thể tán gẫu với anh một chút.

Loại cảm giác cô tịch này khiến cho anh phát điên.

Lúc nào mới có thể kết thúc cuộc sống như vậy chứ!

Hắn đã tìm khắp thành phố Tân Dương, nhưng mà không tìm được bất cứ người sống nào.

  • Chẳng lẽ nhân loại đã diệt vong rồi?

Tiêu Mạch khó có thể chịu đựng cuộc sống như vậy, anh dẫn theo đàn Zombie đi lung tung khắp nơi tìm kiếm sinh mệnh sống.

Nếu thành phố Tân Dương không có nhân loại vậy thì mình sẽ rời đi.

Lần sau bắt được người sống thì chắc chắn phải để cho tên đó sống lâu một chút.

Tiêu Mạch suy nghĩ như vậy trong đầu, anh chỉ huy Zombie vây quanh mình như là bảo tiêu, sau đó bắt đầu đi ra thành phố Tân Dương.

Lúc này, Tiêu Mạch bỗng nghe được một âm thanh vù vù, ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy có một vệt sáng màu xanh lướt qua, tốc độ cực nhanh.

Dù vậy thì Tiêu Mạch vẫn có thể nhận ra đó là bóng dáng của một nhân loại.

Người sống!

Tiêu Mạch vừa mừng vừa sợ, anh vội vàng đuổi theo, đồng thời hô lớn:

  • Xin chào!

Chu Dương đang bay ở trên bầu trời thì bỗng dưng nghe thấy trong đàn Zombie dưới đất truyền tới một tiếng kêu của nhân loại. Anh cúi đầu nhìn xuống thì thấy một người đàn ông vóc dáng gầy gò đang liều mạng vẫy tay với mình.

Người này không da mặt vàng như nến, dáng vẻ ốm yếu giống như những người may mắn sống sót tại tận thế khác, da thịt của anh ta vẫn duy trì màu trắng nõn, cái này rất là đáng quý ở tận thế.

  • Huynh đệ, xuống trò chuyện một chút đi.

  • Tao không hứng thú với đàn ông!

Chu Dương thản nhiên nhìn Tiêu Mạch một, lười để ý tới.

Phía sau còn có một nhóm Zombie chờ đợi mình đi giết, đâu có thời gian rảnh rỗi để ý tới thứ tép riu này, giết chết thứ này vừa lãng phí thời gian vừa còn không tích phân.

Ván trượt Lục Ma nhanh chóng rời đi, lưu lại một vệt sáng.

  • Chỉ thiếu một chút nữa là thành công rồi!

Tiêu Mạch thầm hận, vừa nhìn thấy ván trượt Lục Ma thì anh đã yêu món bảo vật này.

Anh ta đã đặc biệt an bài một con Zombie nhanh nhẹn tập kích từ phía sau, không ngờ đối phương lại có lòng cảnh giác nặng như vậy, trực tiếp chạy trốn.

Tận thế không thể bỏ bớt phòng bị, nhiều chút chân thành à?

Tiêu Mạch nhìn thấy tốc độ của ván trượt Lục Ma, tự nhận là không thể đuổi kịp, cũng lười đuổi theo.

Sau khi nhìn thấy Chu Dương thì tâm trạng của anh đã tốt hơn nhiều.

Ít nhất thì anh biết rõ tận thế vẫn có người sống.

Chỉ cần có người sống thì sớm hay muộn gì thì anh cũng sẽ bắt được người thôi.

Đương nhiên, cái ý nghĩ này không kéo dài bao lâu thì Tiêu Mạch nghe được đằng xa truyền đến tiếng máy nổ vang, sau đó là một chiếc Batmobile màu đen như ngựa hoang thoát cương bay vèo qua.

Người sống!

Năng lực thị giác của Tiêu Mạch đã được cường hóa lên một bậc, anh đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy có một mỹ nữ đang ngồi ở vị trí điều khiển, nhất thời ngẩn ngơ.

Não chưa có phản ứng gì thì miệng đã lên tiếng trước, Tiêu Mạch ra lệnh cho đàn Zombie:

  • Mau ngăn cản chiếc xe này cho tao!

Từng con Zombie ngăn trước mặt Batmobile, tạo thành một bức tường thịt.