Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 103: Thù Không Để Qua Đêm (1)




Chu Dương nằm trên ghế sô pha, Trình Khả Nhi đút quả nho đã lột da vào miệng anh, cẩn thận hầu hạ.

Bàn trà cách đó không xa có táo, dưa hấu, ô mai và các loại trái cây hiếm thấy ở tận thế.

Tận thế đã được nửa tháng, trái cây gần như tuyệt tích, đừng nói tới việc chủng loại đầy đủ, vẫn còn duy trì trạng thái tươi mới nhất.

Trái cây này rất là thưa thớt, gần như tuyệt tích.

Dõi mắt khắp tận thế, đây là trải nghiệm cao cấp nhất.

Chu Dương ngồi bật dậy, sắc mặt âm trầm.

Liên kết được thiết lập giữa anh và Động Sát Chi Nhãn đã bị đánh vỡ, đặc biệt là khi bị đánh vỡ trong lúc quan sát thì sẽ có loại cảm giác người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

Loại cảm giác này không dễ chịu, giống như hai mắt của mình bị nổ tung.

  • Anh bị sao vậy, Dương Ca?

Trình Khả Nhi đã lâu rồi chưa thấy Chu Dương tức giận.

Rất nhiều kẻ địch còn không tư cách để anh ấy tức giận thì đã bị chém tại chỗ.

Phàm là người dám trêu chọc Chu Dương thì không ai có thể sống sót quá một ngày.

Diêm Vương bảo ngươi chết canh ba thì không ai dám lưu ngươi tới canh năm!

  • Có người đánh nát một Động Sát Chi Nhãn của anh.

  • Vậy thì chúng ta đi đấm nát đầu của tên đó!

Trình Khả Nhi cảm thấy chuyện này không thể bỏ qua!

Nếu đối phương khiến Chu Dương khó chịu, vậy thì tiếp theo là tâm trạng của cô cũng sẽ hỏng bét.

Cô giơ Trảm Lôi Kiếm lên, dáng vẻ như muốn lao ra ngoài đi chém giết một trận.

  • Được rồi, anh nghe Khả nhi!

Chu Dương cười lên, vừa vặn mình cũng có ý đó.

Batmobile khởi động, hóa thành một tia chớp màu đen chạy về phía trung tâm thương mại kia.

Tiếng động cơ xe khiến cho các căn nhà có người còn sống nhìn theo với ánh mắt tò mò.

Đây là ai? Lá gan cũng quá lớn!

Mặc dù đàn Zombie ở khu vực phụ cận đã biến thành tượng băng, nhưng mà ở chỗ xa hơn thì chúng nó vẫn còn sống khỏe re.

Gây ra động tĩnh lớn như vậy là sợ Zombie không biết nơi này có người sống à?

Hay là chê khu vực này quá an toàn? Không đưa tới mấy cái Zombie thì sẽ khó chịu.

Rất nhiều người chửi như tát nước, chờ khi bọn anh nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một chiếc Batmobile vọt qua, lập tức ngây người tại chỗ.

Batmobile?

Batman tới à?

Đương nhiên, thế giới chân thật không có Batman.

Càng sẽ không xuất hiện cảnh tượng cứu người như trong thế giới điện ảnh.

Batmobile lao đi vùn vụt, nháy mắt không còn thấy bóng dáng.

Trung tâm thương mại Tây Uyển là một trong trung tâm thương mại cỡ lớn của thành phố Đại Kỳ, nó có đồ dự trữ phong phú, ăn nhậu chơi bời, cái gì cần có đều có.

Bên cạnh trung tâm thương mại còn có trung tâm thức ăn bán sỉ, cho nên nơi này tuyệt đối là nơi có thức ăn nhiều nhất trong thành phố Đại Kỳ.

Nhìn khắp tận thế thì nơi đây cũng là địa điểm được lựa chọn hàng đầu để tới thu thập vật liệu.

Nhưng mà cho dù nơi đây có vị trí tốt, vật liệu rất nhiều, nhưng rất ít có người dám tiến vào.

Cho dù là Zombie phụ cận đã bị đóng băng hết thì cũng không ai mon men đi vào, dù là nửa bước.

Bởi vì bốn phương tám hướng của trung tâm thương mại Tây Uyển đều có một cán dài treo ít nhất hai tới ba mươi cái đầu người. Chúng được sắp hàng chỉnh tề, phía dưới còn có một biển cảnh cáo dùng máu tươi viết mấy chữ to.

“Kẻ xâm nhập toàn bộ giết chết không cần luận tội!”

Không phải là không người muốn xông vào tìm thức ăn, mà là tất cả người xâm nhập đều đã chết.

Batmobile như là không nhìn thấy biển cảnh báo, không nhìn thấy đầu người treo phía trên, cứ thế mà nghiêng ngang xông thẳng vào, không cố kỵ gì cả.

Động tĩnh lớn như vậy tự nhiên làm cho người trong trung tâm thương mại Tây Uyển chú ý, họ kinh ngạc nhìn xuyên qua cửa sổ về phía bên ngoài.

  • Ai chạy vào đây? Con mẹ nó chán sống rồi à? Dám tới nơi này gây sự!

  • Dám quấy rầy chuyện tốt của tao, tao phải chém chết thằng chó này!

Cái tên này mắt mù rồi hay chỉ coi mấy cái đầu người ngoài kia là đồ trang trí?

Trước khi họ làm cọc đầu người thì luôn có một ít tên không mắt muốn đi vào trung tâm thương mại tìm kiếm vật liệu.

Họ giết chết từng nhóm xâm nhập rồi lấy máu đỏ viết chữ cảnh báo, sau đó không còn ai dám tới nơi này gây sự nữa.

Dù sao tìm kiếm thức ăn là vì để sống tiếp, không cần thiết liều mạng với thế lực mạnh mẽ.

Không ngờ mới qua một tuần lại xuất hiện một tên có mắt không tròng xông tới cửa.

  • Dám mặc kệ quy củ mà tao lập ra, rất tốt! Không giết mày thì những người khác sẽ coi nơi này thành kho lương!

Nhiếp Dung móc súng lục ra, dẫn theo thủ hạ đi về phía truyền tới âm thanh vừa rồi.

Biển cảnh cáo không phải là để trang trí, ai dám cả gan xông vào thì sẽ phải chết.

Cái đầu của tên này cũng sẽ trở thành cảnh cáo cho những người khác!

Batmobile chậm rãi dừng lại, mọi người vừa nhìn thấy tạo hình của xe, không khỏi kinh ngạc cảm thán.

  • Batmobile, xe dơi!

Mặc dù đã tận thế rồi, vẫn có không ít người yêu thích cất giữ xe, càng không cần phải nói loại xe sang trọng và đẹp trai như Batmobile.

Cho dù không chạy được thì giữ lại làm trang trí cũng tốt.

  • Cái xe này là của tao, đừng có thằng nào tới giành!

  • Tao ra giá năm mươi cân thức ăn, nhường cái xe này cho tao!

  • Cho tao mượn chạy hai ngày trước cái đã!

Họ hoàn toàn làm lơ chủ nhân chiếc xe, toàn tâm toàn ý thương lượng làm sao chia cắt chiếc Batmobile này.

Cửa xe từ từ mở ra, Chu Dương bước xuống xe, ánh mắt đảo một vòng, tìm kiếm mục tiêu.

Anh rất nhanh tìm được Tưởng Tiến Đức, thân hình mập mạp trong đám đông tựa như đom đóm sáng lên trong đêm tối.

  • Mày bắn nổ một con mắt của tao, hiện tại tao tới tìm mày để báo thù!

  • Bắn nổ một con mắt?

Mọi người sững sờ nhìn về phía Tưởng Tiến Đức, đúng là anh có nói mình đánh nát một con mắt? Chẳng lẽ là người này?

Nhưng mà hai mắt của Chu Dương vẫn nguyên vẹn, không tổn hao gì mà?

Tưởng Tiến Đức nghĩ tới con mắt bay trên trời kia, trong lòng dâng lên sợ hãi. anh đối với loại thủ đoạn không biết tên này trời sinh cảm thấy kiêng kỵ.

Cũng may là có nhiều đồng bọn đứng bên cạnh, trong tay anh còn có súng, cho nên hoàn toàn không sợ hãi Chu Dương.

  • Mày hại lão tử giật mình, tao còn chưa tìm mày tính sổ đâu, không ngờ mày lại đưa tới cửa.

Tưởng Tiến Đức cười giễu một tiếng, giơ súng lên, ngắm đúng vào đầu của Chu Dương, quả quyết nổ súng.