Chương 93: Kiếp thành.
Hàng vạn tia giáo sau một đợt phóng xuất làm Trương Dạ chật vật chống đỡ, tuy là hồi phục lại sức lực nhưng Trương Dạ vẫn ngán ngẩm với thứ chiêu thức phiền phức này.
Trương Dạ lắc người tránh né, hạn chế thương thế ở mức tối thiểu nhất có thể, mũi giáo xoẹt qua dường như chẳng gây ra thương tích đáng kể như mọi lần.
Nó xước qua da thịt, làm thần hồn run rẩy kinh động.
Hơn mười giây, đòn t·ấn c·ông của thần quân cuối cùng cũng ngưng lại, không để Trương Dạ kịp hồi phục, thần quân lại cầm giáo bay đến chém ra một đường.
Đường chém xé rách hư không, hiệu triệu ra bốn tia sét bốn màu khác nhau bắn về hướng Trương Dạ.
Tia sét đỏ mang theo hủy diệt chi ý, tia sét tím mang theo lôi ý cuồng nộ, tia sét vàng chứa đựng một cỗ ý cảnh tương tự Trương Dạ có tác dụng làm t·ê l·iệt, tia sét cuối cùng mới là thứ khiến Trương Dạ biến sắc, nó là một tia hắc lôi chứa đựng vô số tạp ý pha lẫn vào trong.
Dính một đòn, chắc chắn không lành lặn!
Nghĩ đến chuyện cứng rắn chống đỡ cũng đừng nghĩ, Trương Dạ lập tức lắc người sang bên tránh né.
Chiêu thức của thần quân bay đến với tốc độ chớp nhoáng, hai tia đầu tiên không thể nhìn thấy bằng mắt thường đâm thủng hai lỗ trên cánh tay Trương Dạ, hai tia cuối cùng chậm rãi nhưng Trương Dạ sức cùng lực kiệt lại không phản ứng kịp để tránh cả hai đòn.
Chấp nhận toàn lực chống đỡ lại tia sét đen, tia sét vàng tạo ra một lỗ thủng trên đùi Trương Dạ làm hắn phải cứng đờ người trong giây lát khi đang cầm cự.
Tia sét đen chớp giật, thiêu đốt bàn tay Trương Dạ khét đen, lộ ra cả phần xương tay bên trong.
"AAAAAAARRGHHHG!!!"
Chưa dừng ở đó, các tia khí bí ẩn từ tia sét mon men bò qua bên trong xương tay, để phần xương như bị tan chảy làm Trương Dạ thống khổ kêu rên một màn.
Ảo cảnh, thần trí bấn loạn, mọi giác quan đều bị giam cầm chỉ riêng xúc giác là được tăng cường mãnh liệt.
Không uổng phí công sức chống đỡ, hắc lôi sau một đợt chèn ép cũng phải tan đi, để Trương Dạ tàn tạ nhưng ánh mắt vẫn không vơi đi chiến ý nhìn lên toa thần quân.
Chung quanh nơi khảo quan đất đá bay tán loạn, hoàn toàn bị phá nát bởi uy năng mà lôi lực mang đến.
Ngỡ như đòn tiếp theo lại đến, thương khung trời quang mây tạnh, sắc trời bão hoà chỉ tồn đọng sấm sét vờn quanh.
"Thắng rồi.. dễ như vậy?" Tâm thần chưa buông lỏng, Trương Dạ đề phòng nhìn lên trời cao.
Như để hắn không đoán sai, từng cụm thiên lôi được dung lại với nhau, từ từ, từng chút một hoà thành một tia thất sắc tử lôi.
Hiện tại Trương Dạ rốt cuộc hiểu thế nào gọi là bình yên trước cơn bão.
"Đây hẳn là đợt cuối cùng.. mà ta.." Nhìn xuống cánh tay lòi ra cả xương đen bên trong, lại nhìn lên phía thất sắc tử lôi.
"Tránh? Tránh thế nào được? Mạnh dạng đối cứng, tỉ lệ sống sót của ta là 0,1%"
"Nhục thân tan nát, thần hồn thiêu diệt, đường sống nào cho ta? Ấy thế, sao ta lại chẳng có chút sợ hãi nào?"
Thở nhẹ một hơi, tinh thần liều c·hết đã sẵn sàng đón nhận thứ lôi kiếp dị thường lợi hại.
"LẠI ĐẾN!" Adrenaline tăng cao, làm cho Trương Dạ càng thêm hưng phấn đối với trận chiến một chiều.
Câu khích tướng của Trương Dạ có tác dụng, thất sắc tử lôi không chần chừ rầm vang đánh thẳng xuống vị trí Trương Dạ đang đứng.
Nguy cơ mãnh liệt chưa từng có xuất hiện, Trương Dạ bung hết toàn bộ ma khí lẫn lực lượng biến dị màu tím thẳm cương ngạnh đối cứng.
Khoảnh khắc thất sắc tử lôi trong chớp mắt với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường tiến thẳng về hướng Trương Dạ, đột nhiên, một bàn tay to lớn hoàng kim từ phía thông quan của học viện đưa ra.
Bàn tay không tồn tại một chút lực lượng nào, chỉ đơn thuần là chân khí hình thành.
Bàn tay hoàng kim chắn trước người Trương Dạ, đánh gãy thất sắc tử lôi hung bạo đang nổ vang trời.
Như để kết thúc trận đánh một chiều thảm khốc của Trương Dạ, bàn tay đưa lên cao chưởng về phía bầu trời, để mây đen đang tụ tập thành vòng xoáy cũng b·ị đ·ánh tan nhẹ nhàng.
Đảo mắt, bầu trời trở nên quang đãng, nắng sáng len lỏi chiếu qua đám mây đen soi rọi xuống nơi Trương Dạ đang đứng.
Tia sáng không chỉ để trưng, nó chiếu vào người Trương Dạ làm các v·ết t·hương chí tử đang dần thúc đẩy tốc độ hồi phục.
Nó như một sự chúc phúc ban thưởng khi hoàn thành lượt độ kiếp gian nan.
Một màn bất ngờ xảy đến đột ngột cũng làm Trương Dạ ngoài ý muốn.
Khác với những gì Thiên Khải từng nói, lệnh truy nã toàn thiên hạ không thực sự xuất hiện cũng như quy luật của thế giới vẫn còn bình thường.
"Chẳng lẽ Thiên Khải lừa ta?"
"Kết thúc rồi..?" Trương Dạ tự hỏi, bản năng vẫn không buông bỏ đề phòng cảnh giác.
Vì hắn không rõ được bàn tay kia là thế nào, lý do gì lại dang tay giúp đỡ hắn?
Sinh tồn trong Huyễn Tiên lục địa một thời gian, Trương Dạ hiểu rõ đạo lý không ai giúp người miễn phí.
Hễ bất cứ chuyện nào cũng sẽ có nhân quả chi phối.
Hắn đang nghĩ đến bản thân có thứ gì mà đối phương cần đến, nhưng não hải cho ra kết quả bằng con số không.
"Tiểu tử, đừng căng thẳng" Lão giả hói tóc chậm rãi bước ra từ cửa thông quan, áp lực thoáng chốc thay đổi, tồn tại của Kim Thiên và Túy Tử bợm rượu quan sát từ đầu đến hiện tại cũng chợt biến mất.
Trương Dạ cảm nhận rõ sự thay đổi khác thường, lý trí của hắn ấy vậy mà lại bình tĩnh hơn.
Suy ra thủ đoạn của lão già chắc chắn có thể dễ dàng tước đoạt mạng sống của Trương Dạ triệt để, khả năng lão già có thực lực ảnh hưởng đến lý trí và thần hồn là cực kỳ cao!
"Ta còn không xuất thủ, hiện tại ngươi chỉ là một cái xác, không, còn nguyên vẹn đã là điều thần kỳ" Lão giả đạp một bước, khoảng cách hơn 100m đã được thu hẹp lại đứng cạnh bên Trương Dạ.
Ông dùng ánh mắt thâm sâu dò xét một lượt thân thể Trương Dạ, đồng tử giãn ra hiện rõ vẻ bất ngờ qua đôi mắt.
"Vậy mà lại là nó?" Lão giả lẩm bẩm trong miệng.
"Tiền bối?" Trương Dạ chắp tay cung kính phá vỡ màn độc thoại của lão già, hắn cảm thấy toàn thân như bại lộ hoàn toàn trước mắt ông.
"Ừm, ta biết ngươi muốn thắc mắc gì, nhưng hiện tại không phải là lúc ngươi nên biết" Lão già phất tay, trầm giọng cắt đứt suy nghĩ của Trương Dạ.
"Chuyện này ngươi không cần lo sẽ bại lộ, hiện tại việc độ kiếp chỉ có ta và một người khác biết rõ thực hư. Còn lại đều sẽ lâm vào u mê phỏng đoán"
Trương Dạ ngập ngừng, cúi đầu chắp tay, "Đa tạ tiền bối"
Mắt ngó nhìn xem một lượt thân thể của lão già, Trương Dạ mắt đăm đăm chú trọng vào phần cổ lão.
Hắn tự hỏi, phần này có dễ dàng cắt đứt với thực lực hiện tại hay không? Vì có quá nhiều nguyên do để tước đi mạng sống của lão già này.
Trương Dạ không muốn bị nắm thóp trở thành con rối.
Thu lại ánh mắt thăm dò, vừa định mở miệng thì lão già đã tranh trước, "Đừng tự nâng cao giá trị bản thân, cỡ ngươi còn chưa xứng để ta đặt vào mắt".
Ý nghĩ trong lòng như bị phơi bày ra toàn bộ, Trương Dạ cũng chẳng giấu giếm gì mà thẳng thừng hỏi, "Thiên đạo chúc phúc, chẳng nhẽ không đủ sức hấp dẫn với ngài ư?"
Lão già nghe vào như chuyện hài liền bật cười thành tiếng, "Haha, ta hỏi ngươi một câu, ngươi sẽ nhận lấy ban phước của bề dưới sao?"
"Còn cả, biết ta xác định rõ thân phận của ngươi ư?"
Lòng Trương Dạ gợn sóng, thiên đạo chúc phúc khiến vô số tu sĩ thèm thuồng lại không vào mắt ông ta?
Nói vậy, nghĩa là Thiên đạo không phải là lực lượng mạnh nhất ở nơi này? Thiên đạo nguyền rủa.. có thể xoá bỏ!
"Tiểu bối vô tri, chút thực lực cỏn con này không qua mắt được ngài"
"Hơn hết, hiện giờ thời đại này dính thiên đạo nguyền rủa, ắt cũng chỉ có mình ta".