Chương 87: Đi kiếm tiền (2)
"Là một tên quỷ nghèo.."
Bên trong trung tâm thành phố, Trương Dạ ngồi trong căn phòng trọ kiểm kê lại số tài sản bên trong giới chỉ vừa đoạt được.
Toàn bộ xấp xỉ khoảng 8000 linh thạch, một cuộn công pháp Hoàng giai cao phẩm, một ít nguyên vật liệu từ yêu thú đem đi bán cũng được khoảng chừng 3000 đến 4000 linh thạch.
"Phi vụ hôm nay tạm như thế là đủ" Trương Dạ tuy có chút không hài lòng nhưng vẫn là phải nhịn lại sự tham lam của mình, tránh đánh rắn động cỏ.
Quyển công pháp Hoàng giai gọi là "Thái Sơn Quyền Pháp" cũng được hắn lưu tâm đến, nguồn gốc có vẻ như không phải của tên này, mà là một dạng c·ướp được giống với hắn.
Vì Ngũ Độc Tông chuyên tu độc môn công pháp, thường sẽ tránh vài loại cách đấu mà tập trung vào á·m s·át hơn.
Xem xét một lượt Thái Sơn Quyền Pháp, Trương Dạ nhận ra nét khác biệt rõ rệt của nó so với kiếm pháp.
Nếu nói học đồ kiếm pháp dùng kiếm là một dạng lực ngoại thân, thì võ đồ quyền pháp liền là lực lượng nội thân, không dùng nguyên vật liệu hay chân khí hùng mạnh để so độ mạnh mẽ cứng rắn, hoàn toàn dùng chính mô xương của người tu quyền để đọ pháp.
Có thể ví kiếm là thân thể của kiếm tu, không có kiếm trong tay, kiếm tu liền phế đi. Trái lại, người tu quyền thì lại dồn toàn bộ lực lượng vào cơ thể, biến nắm đấm thành v·ũ k·hí.
Nói dễ hiểu hơn, muốn quyền pháp mạnh, buộc phải làm thể tu bồi luyện gân cốt.
Bất kì môn đạo nào một khi đến tu vi cao ngất ngưỡng cũng không thể xét theo lẽ thường thức, nên chẳng thể xét môn nào yếu hơn môn nào.
Mặt ngoài nói thế, có không ít trường hợp hi hữu thể tu bị chặt đứt tứ chi bởi cố đối cứng với lưỡi kiếm xảy ra, vì vậy bên nào cũng có mặt mạnh mặt yếu, không thể so sánh khách quan.
Thể tu không phải con đường dễ đi cho đến cuối đường. Kiếm tu cũng vậy, nhập môn dễ, thành thạo lại rất khó.
"Thêm thực lực, ngại gì không làm?" Trương Dạ bắt tay vào tu tập bộ quyền pháp này sau khi đọc xong mô tả.
Con bài và thủ đoạn Trương Dạ sở hữu ít đến đếm được qua vài ngón tay, đa số đều là kiếm pháp do học cấp tốc, một ít thì tự tạo, thứ nào cũng đều tiêu hao lượng lớn chân khí, khiến mỗi lần thi triển hắn đều phải tính toán để không phải cạn kiệt giữa trận bất thình lình.
Vỏn vẹn mất 3 ngày để Trương Dạ làm chủ vận dụng quyền thuật nhuần nhuyễn.
Đến cuối ngày thứ 3, hắn lại mặc áo bào đen hướng về phía Đông của Trung Đô đi hơn 30 dặm thì ngừng.
Chiêu trò cũ, Trương Dạ ẩn nấp vào bên cây xanh chờ đợi Hậu Thiên tu sĩ trông có vẻ dễ bắt nạt đi ngang.
Nạn nhân đầu tiên là người của Xuân Hoà Tông.
"Mượn danh Sở Diệp một chút, không biết hiện tại hắn thế nào rồi?" Nhớ tới lần hợp lực ở Bách Thú Sơn Mạch chém g·iết Vạn Giáo Môn tu sĩ kết giao, hắn không khỏi cười thầm trong lòng.
Thông tin của mỏ linh thạch đưa cho Sở Diệp đều sai bét nhè, về thông cáo cho tông môn báo hại, kết quả chằc chắn cũng không khá khẩm bao nhiêu.
Trương Dạ dịch dung hoá thành gương mặt của Ngũ Độc Tông tu sĩ, vẻ mặt hốt hoảng chạy ra khỏi tán cây, "Đại ca.. cứu ta.."
Xuân Hoà Tông cùng Ngũ Độc Tông lại là liên minh hoà bình, hai phe không thù không oán thậm chí còn có tư tưởng cùng nhau phát triển.
Xuân Hoà Tông tu sĩ nhìn bộ dáng người trước mặt có vẻ quen mắt, đặc biệt là chòm râu dài quái dị mọc che khắp miệng kia, "Hữu Đạo?"
'Hữu Đạo' gấp gáp chạy lại gần nôn thốc ra một ngụm máu đỏ tươi, "Tốt quá, huynh đệ mau giúp ta! Ta bị dính độc của Tứ Giác Thiềm Thừ! Ân tình của Sở Diệp huynh đệ.. ta vẫn chưa trả.."
"Ngươi có quan hệ gì với Sở Diệp sư huynh!?" Xuân Hoà Tông tu sĩ ngạc nhiên đáp.
"Khụ khụ.. ta thiếu huynh ấy một nhân tình.."
"Ưu tiên trị thương trước đã..?" Nhân lúc Xuân Hoà Tông tu sĩ lấy đan dược từ giới chỉ ra, 'Hữu Đạo' lại xoẹt một tiếng chém bay phăng cánh tay của Xuân Hoà Tông tu sĩ.
Áp dụng kinh nghiệm từ lần trước, 'Hữu Đạo' chộp lấy tay của Xuân Hoà Tông tu sĩ tháo giới chỉ không một động tác thừa.
Trong lúc Xuân Hoà Tông tu sĩ còn chưa định thần, 'Hữu Đạo' tung cước đạp hắn bay xa một đoạn rồi bắn người chạy về thành nhanh nhất có thể.
Pháo vàng lại được bắn lên trời cầu cứu.
Những tháng ngày sau đó, cách tuần là Trương Dạ lại làm một phi vụ cải thiện tình hình kinh tế.
Đủ loại thế lực tông môn rơi vào trong tay hắn lẫn cả hai học viện và ngũ đại gia tộc ở Trung Đô, Trương Dạ không bỏ sót bất kì kẻ nào.
Nhận thấy tính nghiêm trọng của sự việc, Tần Vô Khương ra lệnh canh gác nghiêm ngặt hơn xung quanh khu vực Trung Đô.
Để con đường làm giàu của Trương Dạ trong vòng bốn tháng triệt để sụp đổ.
Hắn từng đánh cược tiếp tục c·ướp b·óc, kết quả bị hơn tám tên binh lính Tiên Thiên ngũ trọng truy đuổi gắt gao, vận dụng hơn 20 tấm Phá Giới Phù mới miễn cưỡng cắt đuôi được trong nửa tháng rượt đuổi.
Tính đến nay cũng đã là ngày cuối cùng trong tháng 4, ngày mai chính thức diễn ra kỳ thi sát hạch của hai học viện lớn.
Đường phố Trung Đô trở nên rộn rã náo nhiệt hơn hẳn ngày thường, tu sĩ mọi nơi đi đi lại lại kết giao, ánh mắt luôn chú tâm vào cổng của hai học viện.
Lượng tài sản trong người Trương Dạ đã vượt qua con số hàng chục vạn linh thạch, vấn đề kinh tế tạm thời bị hắn xem rẻ đá qua một bên.
Phá Giới Phù được hắn dồn tài lực chi tiêu mạnh vào để cho Ngộ Thiên Bi chi chiến sắp tới, thứ đồ chơi có thể thuấn di chớp mắt hơn 100m, đặc biệt có thể cộng dồn xài liên tục.
Định quỵt nợ của Tiêu Vận Tuyết, lại nhìn đến tương lai lâu dài thì Trương Dạ cũng thở dài ngao ngán chi trả toàn bộ lời lãi.
Chỉ sợ sau này còn liên hệ dài dài, làm vậy khó gặp mặt nhau.
Dừng lại trước cổng Hắc Phường, ánh mắt Trương Dạ có ý nghĩ sâu xa nhìn lên bên trên tầng dành cho khu khách quý.
"Tiền Hữu Giám à.. ta biết ngươi ở ngay đây, sớm thôi.. sẽ còn gặp lại"
Lại tiếp xúc với vị tiếp tân quen thuộc, Trương Dạ thẳng thừng nói, "Mua thông tin, người tên Lý Trung Lâm".
Tiếp tân thấy Trương Dạ không dài dòng, vội kéo đồng nghiệp vào trong lớp màn phía sau to nhỏ một hồi.
Một lúc sau, tiếp tân ra ngoài với vẻ cười tươi rói trên môi, "Khách quan, ngài biết người ngài cần tìm là ai sao?"
Trương Dạ mỉm cười đáp, "Đa tạ. Hiện giờ thì không cần biết nữa".
Tiếp tân lẫn đồng nghiệp treo nụ cười đông cứng trên mặt, "Ngài đang đùa giỡn với Hắc Phường sao? Khách quan?"
Hắn chẳng mảy may tỏ ra một nét sợ hãi, ánh mắt bất cần lườm tiếp tân, "Thuận mua vừa bán, ép mua ép bán thế này, Hắc Phường thật biết làm ăn".
Tiếp tân còn đang tính mở miệng, bỗng cô mở miệng mấp máy nhìn lên trên tầng.
Trương Dạ chú ý rõ tiểu tiết này, không kiềm được lại nhìn lên phía trên.
"Bị phát hiện rồi ư?"
"Không thể nào, ta cư xử không sai lệch đi"
Trương Dạ cố tỏ ra điềm tĩnh hết mức có thể, biết ở lại sẽ càng thêm to chuyện, hắn bỏ lại một câu liền xoay người rời khỏi, "Đã không tiếp tục, vậy thì tại hạ cáo từ".
Nữ tiếp tân duy trì vẻ mặt mỉm cười, không phản ứng thái độ như ban nãy, lẳng lặng nhìn bóng lưng Trương Dạ rời đi.
Rời khỏi Hắc Phường, Trương Dạ chạy một mạch thẳng về phòng trọ không chút suy nghĩ.
Qua sự kiện vừa rồi, đại khái hắn có thể đưa ra vài cái suy đoán.
"Lý Trung Lâm vẫn còn sống khoẻ, hơn nữa, chức vị không phải thấp"
"Hắc Phường vẫn là có tay trong để điều tra Lý Trung Lâm, điều này không thể khinh thường"
"Dựa theo tính chất công pháp của ta và Lý Trung Lâm, chắc chắn Ngộ Thiên Bi chi chiến sẽ có mặt của hắn"
"Không loại trừ được các trường hợp bất trắc xảy ra, thế giới này ta không lường trước được"
Ngã người xuống giường lớn, Trương Dạ hít sâu một hơi giải toả căng thẳng.
Cứ vậy, hắn chìm vào giấc, chuẩn bị tinh thần cho công cuộc nhập Thông Thần học viện và trận chiến sắp tới.