Chương 79: Tỉnh?
Phút tỉnh lại, cảm xúc của Trương Dạ phần nào đã bị áp xuống, đôi mắt hắn thẫn thờ không tồn tại một chút sức sống bên trong.
"Ký ức tuy rối bời.. nhưng ta vẫn là Trương Dạ, không ai khác ngoài ta.." Hắn vực người dậy tựa vào bức tường xung quanh ổn định lại lý trí.
Đại não đau nhức, ký ức mơ hồ của từng thân phận chạy loạn bên trong.
"Cự Thư Cổ Miếu.. là một giấc mơ?" Ngờ vực kiểm tra lại thân thể một lượt, suy đoán lập tức bị phủ định.
"Không, thân thể cùng huyết mạch của ta vẫn là Tiên Thiên nhị trọng, điều này không phải là giả"
"Thứ cuối cùng ta nhớ được là rơi vào xoáy nước, đồng nghĩa với việc thoát ra ngoài thành công"
"Hay đây mới chính là giấc mộng mà Cự Thư Cổ Miếu đem lại cho ta?"
Đánh gãy dòng suy nghĩ của hắn, một tên mặc phục trang màu trắng với hoạ tiết sang trọng khắc hình long phụng từ đâu tiến đến trước song sắt lạnh giọng, "Đến giờ kiểm tra rồi".
Trương Dạ lúc này mới định thần lại, nơi này kết cấu là một ngục giam, hai tay hắn bị xích chặt bằng các còng sắt nặng kí, một chân cũng bị trói vào góc giường hạn chế hành động.
"Nói vậy.. ta đang là tù nhân? Hoá ra ngươi muốn chơi thế này.. Cự Thư Cổ Miếu, ta không đời nào để ngươi lừa!"
Song sắt được đẩy ra, hai tên sâu rượu Hậu Thiên ban nãy tiến đến mạnh mẽ đạp Trương Dạ ấn xuống nền đất, "Im lặng! Gặp Tần thiếu lại không biết lễ phép?"
Trương Dạ cười hắc hắc, ánh mắt ngước lên nhìn vị Tần thiếu kia không chút gợn sóng, "Ngươi không lừa được ta hahahah!!!! Ta biết ngươi là một trong số chúng, lão tử sẽ không phạm vào quy tắc của các ngươi HAHAHAHA!!"
Tần Dự thờ ơ nhìn xuống, nắm tóc Trương Dạ kéo cao, hắn không nói gì mà lẳng lặng rút một vật nhọn đâm mạnh vào một bên cổ Trương Dạ.
Cổ Trương Dạ nhói lên một hồi, Tần Dự mỉm cười vô hại, "Ồ? Hơn ba năm rốt cuộc cũng có kết quả, tố chất thân thể vậy mà lại được nâng cao rồi? Ngươi rốt cuộc là loại thể chất gì? Man Hoang Bá Thể? Đấu Chiến Thánh Thể?"
"Ta thể con em ngươi! Phi!" Trương Dạ hung hăng phun một ngụm nước bọt trong miệng hắn lên mặt Tần Dự.
"Chậc.. đừng cố khiêu khích, ta sẽ không g·iết ngươi ngay. Ngươi sẽ là vật nghiên cứu hoàn hảo nhất của ta, khả năng hồi phục, tố chất thân thể này.. tuyệt phẩm.." Tần Dự trái lại không giận dữ, khuôn mặt hắn đỏ ửng quẹt đi phần nước bẩn bám trên gò má, lộ ra nụ cười biến thái.
Tần Dự buông Trương Dạ ra thả xuống, Trương Dạ giờ mới nhận ra thứ đã đâm vào cổ hắn là một ống nghiệm chứa đầy dung dịch màu đen.
"Tiếp tục trói hắn lại, tăng trọng lượng của còng và xích." Tần Dự xoay người rời khỏi song sắt, trước khi đi còn không quên dặn dò.
"Rõ, Tần thiếu!" Hai tên cai ngục đồng thanh hô đáp, chuyển dời ánh mắt xuống Trương Dạ mang một vẻ thương hại, "Nghĩ đến cũng tội tên này, đã có bệnh mà còn bị Tần thiếu nghiên cứu chơi đùa qua ngày".
"Lời này không thể nói bậy, sẽ mang đến hoạ sát thân".
Một sát na sau, cánh cửa sắt được kéo trở lại để Trương Dạ với tình cảnh bị khống chế còn nghiêm ngặt hơn.
"Còng này có thể phong ấn chân khí biến dị?"
"Xét theo tình hình, ta có vẻ như đang làm vật nghiên cứu cho hắn? Nhưng ba năm?"
"Không, không phải, đều là Cự Thư Cổ Miếu dụ dỗ để ta sụp đổ rơi vào bẫy của nó!"
Trương Dạ đại khái nắm được tình hình, hắn bèn đi đến song sắt kiểm tra một phen nhưng chỉ đi đến được trước cách song sắt 1m.
"Khắp bốn góc đều là tường đá, không có một chỗ hở nào để có thể lợi dụng thăm dò.."
"Thanh sắt này có công dụng giống hệt với còng tay ta, là cùng một loại chất liệu"
"Cửa ngục không thể thoát, chìa khoá là cái thứ nhất ta thiếu. Đằng sau nó chưa chắc đã là lối ra, nên khả năng thoát khỏi ngục tối chạm trán cửa ải cao hơn khá cao"
Chợt, Trương Dạ nghĩ đến một thứ làm hắn ngại thử.
"Chân khí và lực lượng bị phong bế, khả năng hồi phục có hoạt động không?" Nghĩ nghĩ, hắn cúi đầu xuống cắn vào tay mạnh đến rách cả da thịt.
"Ư.." Máu đen chảy ra, sau đó lại nhanh chóng lành lại với tốc độ chóng mặt như chưa hề tồn tại, "Tuyệt vời.. thứ này thành một dạng năng lực của cơ thể ta?"
"Này."
"?
"Là ngươi đó, tên điên vừa tỉnh"
Một giọng nói phát ra từ phòng bên cạnh nhắm đến Trương Dạ.
"Tiểu tân nương vì sao lại khóc?" Mặc cho Trương Dạ không đáp, hắn bỗng hỏi ra một câu ngoài ý muốn.
"..." Lòng Trương Dạ lạnh như băng, ánh mắt bất thiện lạnh giọng, "Ngươi có ý gì?"
"Bình tĩnh, ta chỉ tò mò, ở đây quá lâu.. Đã lâu ta không được nghe chuyện rồi, ngươi đang nói dở thì dừng, nên lão tử tò mò nha.." Hắn thở dài đối Trương Dạ đáp.
"Ta cũng không rõ.." Trương Dạ lẩm bẩm như nói với chính bản thân hắn. Mỗi lần nhắc tới nữ nhân kia, cảm xúc của hắn bất giác lại được nâng cao, nhưng lần này lại không quá kích động như lần trước, là một dấu hiệu tốt cho việc kiểm soát.
"Là vậy à.."
Không gian thoáng chốc rơi vào khoảng lặng.
Một lúc sau, Trương Dạ cất giọng mở lời, "Ta gọi Vô Huyền".
"Thiên Khải, ở đây đã hơn.. chắc là 30 năm".
Trương Dạ giật mình, đối với Thiên Khải có phần bội phục, đổi lại nếu là hắn, ắt có lẽ đã tuyệt vọng điên cuồng tìm cách thoát rồi.
Bị giam lỏng hơn 30 năm, ngày ngày đều sinh hoạt y như nhau một dạng, tuyệt vọng, thèm khát tự do nung nấu nhưng lại bất lực, nên phát điên tìm c·hết chỉ là điều sớm muộn.
"Thiên Khải huynh, mạo muội cho ta hỏi nơi đây là đâu?"
"Ngươi vào đây mà không biết? Người vào đây đều thân mang t·rọng t·ội mà nha? Đây là Trung Đô, ngục tối của hoàng gia" Giọng Thiên Khải tỏ vẻ bất ngờ đáp lại.
"Cũng không thể trách ngươi, từ đó đến giờ, đây là lần đầu ta thấy ngươi tỉnh táo đến mức này"
"Ý huynh là ta vào đây đã được một thời gian?" Nghe ngữ điệu của Thiên Khải, Trương Dạ mơ hồ nhận ra mọi việc có chút sai lệch.
Không thể nào đi? Ta nhờ liên kết linh hồn sai khiến quỷ dị đem ta đi rồi mà? Chẳng có nhẽ đều thất bại?
"Tính từ thời điểm ngươi bắt đầu phát điên, là từ ba năm trước nên chắc có lẽ là vào lúc đấy"
Chẳng lẽ là thật? Trương Dạ lộ ra vẻ mặt không thể tin được, thanh âm run rẩy cất lên, "Vậy thì.. phát điên lại là thế nào?"
"Cái này sao? Ngươi cứ gào thét rồi lại lảm nhảm mấy vấn đề gì ta nghe không hiểu, à, ngươi còn thích ăn côn trùng hơn là đồ ăn mà lũ cai ngục giao cho nha" Thiên Khải xoa cằm gật gù tỏ vẻ thông cảm.
"Khải ca! Ngươi quên một kiện, hắn còn thích tự h·ành h·ạ bản thân, là một tên điên biến thái!" Lúc này một giọng nói khác ở lồng giam không xa tiếp lời Thiên Khải.
Thiên Khải ấp úng gật gù, "Phải.. lần đầu ngươi đến ta không thấy rõ lắm vì tầm nhìn hạn hẹp, nhưng mỗi ngày ngươi đều gào thét thê lương a.. cũng vì đó mà tận bốn cai ngục chăm sóc đặc biệt cho ngươi, đống xích sắt trên người cũng vì lý đó mà ra"
Trương Dạ nghe xong liền trầm mặc, bản thân ta thật sự là bị điên ngoài mấy lần mất kiểm soát? Ba năm.. bên ngoài biến đổi xảy ra chắc là khá nhiều rồi.
"Không được, ta phải thoát khỏi đây!" Ánh mắt Trương Dạ cứng cỏi khẳng định lại quyết tâm của hắn, "Chỉ thoáng chốc lơ là, ta đã rơi vào âm mưu của giấc mộng này rồi, quá đáng sợ!"
Bình tĩnh quan sát xung quanh, Trương Dạ cố tìm sơ hở của toà ngục, trả lại hắn là nỗi thất vọng tràn trề. Nơi này như là một pháo đài lô cốt tối tân, căn bản chẳng có một tí gì là liên kết được với bên ngoài, kế hoạch p·hát n·ổ bản thân để thoát khốn giống lần trước xem như thất bại ngay từ bước đầu tiên.
"Thiên Khải huynh, huynh có từng thử vượt ngục chưa?" Sau một lúc trầm mặc, Trương Dạ lên giọng hỏi với tone giọng nhỏ nhẹ, hai tên cai ngục Hậu Thiên đều say bí tỷ nhưng vẫn không loại trừ được khả năng bọn chúng vẫn đang lắng tai lên nghe.