Chương 72: Lời nói bí ẩn, tái sinh!
Bóng tối sâu thẳm nuốt chủng vạn vật.
Linh hồn Trương Dạ rơi vào thâm uyên vô tận không hồi kết, khác với những lần trước đây, lý trí hắn phần nào đã trở nên tỉnh táo hơn để cảm nhận được quá trình niết bàn trùng sinh.
Thân thể không thể cử động, nhưng vẫn đủ nhận thức để quan sát tất thảy mọi chuyện đang phát sinh bên ngoài.
Chỉ có bóng đêm thăm thẳm, không một tiếng động, không có bất kỳ hơi thở sự sống nào tồn tại.
"Nơi này.. là đâu?"
RỰC!
Một đóm lửa đỏ bừng cháy lên không trung trước mắt Trương Dạ, đóm sáng toả ra hơi nóng lẫn một chút ánh sáng lẻ loi soi sáng xung quanh đủ để Trương Dạ biết được một số thông tin cơ bản về nơi hắn đang ở.
Nơi này đúng với suy nghĩ của hắn, là một nơi trống rỗng vô định không có thứ gì khác ngoài một pho tượng kỳ lạ cao sừng sững đứng dưới ngọn lửa bất diệt.
Một lúc sau, thân thể Trương Dạ cuối cùng cũng cử động được, cơ thể hắn hư hư thực thực ngồi dậy phóng nhãn quan sát tình hình cụ thể.
"Nơi này không phải thức hải của ta, là đâu?"
"Loại trừ khả năng của không gian bí bảo, trên người ta hiện tại còn không có được một mảnh quần áo, nói chi là đến pháp bảo"
Thở hắt một hơi, hắn đứng dậy tiến một mạch đến gần pho tượng trước mắt nhìn ngắm một hồi, "Bức tượng này.. chả phải có phần giống ta sao?"
Pho tượng phác hoạ gương mặt có nét tương đồng với Trương Dạ nhưng không giống y đúc mười phần, người này đeo mặt nạ đồng tiền, một bên mắt bị vết sẹo gạch thẳng từ chân mày xuống nơi gò má, còn lại thân hình tỷ lệ gần như là một khuôn mẫu mà ra.
"Cái quái?"
Trương Dạ còn đang ngờ vực suy đoán, pho tượng bỗng chói sáng phát quang lập loè, để cả khoảng không vô định trở nên sáng bừng hẳn ra làm Trương Dạ phải che mắt chống đỡ.
Dần dần tia sáng cũng vơi đi chút ít, Trương Dạ từ từ hé mắt ra.
Viễn cảnh trống rỗng ban đầu biến mất cùng với pho tượng, thay thế trước mắt Trương Dạ là một cánh cổng to lớn hơn chục mét và hàng nghìn sợi xích khổng lồ buộc chặt quấn quanh vào tay cầm cửa.
"Cũng quá tà rồi, bên trong rốt cuộc là nhốt thứ gì mà phải tốn nhiều công sức như vậy?"
"Quan trọng hơn đây là đâu? Vì sao ta lại cảm thấy lo lắng khi đứng trước cánh cổng này?"
Nghi ngờ ngày một sâu hơn, không đợi Trương Dạ vấn tâm suy đoán, một giọng nói lạ lẫm bỗng chốc vang lên từ phía sau cánh cửa.
"Cửu Thiên.. Thập Địa.. phá vỡ.."
"Tin tưởng.. đừng tin thế giới.."
Đầu Trương Dạ bỗng đau điếng, hắn ôm đầu thất kinh chống đỡ với não hải đang không ngừng nhức nhối như có búa đập vào sọ.
Đau đớn ngoài da thịt có thể quen, nhưng não lại là nơi cảm nhận rõ các dây thần kinh nhất, nên cũng là nơi n·hạy c·ảm dễ chịu tổn thương nhất dù chỉ một ít!
"Phá vỡ.. phá vỡ quy tắc.."
"Hiện tại không phải là thực.. là giả.. nó đang lừa ngươi.."
Thanh âm chuyển hoá từ lẩm bẩm sang run sợ gào thét, nó cứ liên tục lặp đi lặp lại bốn câu mặc cho Trương Dạ bị t·ra t·ấn điên đầu.
Mãi một lúc sau, giọng nói mới im bặt để Trương Dạ bình tĩnh lấy lại tâm trí.
Lần mở mắt tiếp theo, không gian đã chuyển biến trở lại một màu tối đen. Khác với lần trước, Trương Dạ cảm nhận được mùi hôi tanh và sự rung lắc nhè nhẹ mỗi giây trôi qua, nhiệt độ nơi này cũng cao ngất ngưỡng so với trung bình.
"Trở về thực tại rồi? Giác quan ta hoạt động mạnh mẽ, thần thức.."
Nghĩ đến thần thức, hắn vội phóng xuất toả ra truy xét một vòng bán kính 100m chung quanh.
Điều phát hiện kế tiếp làm Trương Dạ trực tiếp mỉm cười nhẹ nhõm sau cơn ác mộng vừa rồi.
"Xem như kế hoạch đại công cáo thành, tuy vẫn là phải đánh cược"
"Khi mà ta đủ mạnh.. chắc chắn sẽ không cược"
Lần trước vứt thận vào rừng cùng với đống côn trùng, đích xác là muốn một loài ăn thịt nào đó đi qua xem như thức ăn mà tiêu hoá để hắn có thể tái sinh lại từ bên trong. Nếu không bị ăn, Trương Dạ cũng có thể tiêu thụ lũ côn trùng trong túi bên cạnh để đẩy nhanh tiến trình hồi phục.
Vấn đề không sợ bị tiêu hoá hoàn toàn trong thời gian ngắn, cơ thể Trương Dạ vốn có thể so được với Tiên Thiên, nên chuyện chống đỡ hai ba buổi là hoàn toàn khả thi!
Còn về việc hắn tại sao không khôi phục từ cánh tay và con mắt của Tiểu Điềm Điềm, đơn giản là Trương Dạ cảm giác hắn có thể khống chế được quá trình tái sinh này, vì vậy hắn mới dám đánh cược!
Nguyên trạng hắn là một sinh vật có hình thù như đứa bé trong bụng mẹ, đang nằm trong bụng của một yêu thú gọi Lam Lôi Ưng. Loài chim này thiêng về tốc độ sấm chớp, dùng tốc độ công phá gây sát thương cho đối thủ, trong thư tịch ghi chép cũng là loại hạng ba trong chuỗi thức ăn.
Quan trọng nhất, dạ dày nó tiêu hoá khá chậm và Lam Lôi Ưng được thế nhân đặt tên như vầy bởi ngoại hình xanh lam to lớn của chúng, đặc biệt chúng còn sở hữu khả năng t·ấn c·ông b·ằng sấm sét đến từ việc vỗ cánh.
Chứng tỏ Lam Lôi Ưng có lôi lực trong người!
"Sét đối với ta.. căn bản như dinh dưỡng.."
"Tuy chật hẹp, nhưng đây lại là nơi thích hợp nhất để hồi phục"
Mục tiêu hắn nhắm đến ban đầu không phải Lam Lôi Ưng, mà là một loài khác với đặc tính săn mồi cao cấp hơn hẳn.
Điều này chẳng qua chỉ làm kế hoạch của hân tạm thời đình trệ một chút.
"Ọoc.."
Để hắn không ngờ đến, một lượng lớn máu thịt từ bên trên rớt bẫng xuống đè lên Trương Dạ trong hình thù cánh tay.
Hắn biết đó là Lam Lôi Ưng đang săn mồi, Trương Dạ ngưng thần vận chuyển Vô Tự Ma Kinh hấp thụ tử khí bồi dưỡng cơ thể đẩy nhanh tiến trình.
"Cũng nên tập trung cho đến khi ra ngoài.. khoảng thời gian này ta sẽ an toàn"
Cứ như vậy, hơn ba tháng trôi qua.
Lam Lôi Ưng từ không trung bay lượn ráo riết, phóng mắt nhìn xuống con chuột lang to lớn đang hoảng sợ đào đất chạy trốn.
Nó đưa ra ánh nhìn khinh thường, trong chớp nhoáng đã lao xuống gần kề với chuột lang, Lam Lôi Ưng há chiếc miệng to đủ nuốt một con người của nó định nuốt trọn sinh vật nhỏ yếu như bao lần.
Róc.. roét..
Bụng nó bỗng nhói lên một ít, để Lam Lôi Ưng mất nhịp đâm sầm xuống dưới chà lên mặt đất một đường dài.
"CHÍP!!"
Lam Lôi Ưng đau đớn thét lớn, vấn đề này dĩ nhiên nó lần đầu gặp phải, cả chủng loài của nó chưa hề đề cập đến việc bụng đau bất chợt như vậy.
Dù sao loài của chúng tiêu hoá chậm, cũng chính là để tiêu hoá kỹ càng không để sót dị vật khó hấp thụ!
ĐÙNG!!
"Chít chít!!"
Tiếng nổ to nhất thời vang lên, bụng Lam Lôi Ưng thủng một lỗ lớn để máu tươi vì đó tràn ra bên ngoài, chuột lang hoảng sợ lập tức quay đầu bỏ chạy.
Bản năng của nó cảm nhận được nguy hiểm cực độ! Nó muốn quay về cảnh cáo dòng tộc của mình không nên ra ngoài!
Một nam tử khoả thân chậm rãi chui ra từ bên trong bụng Lam Lôi Ưng, toàn thân hắn dính đầy máu đỏ trông như vừa trải qua một trận khổ chiến đẫm máu.
Hắn nhìn về phía chuột lang đang chạy bán sống bán c·hết, nhẹ nhàng đưa ngón tay lên, "Thí Thiên.. Toái!"
Hai luồng khí vô thanh vô tức từ ngón tay hắn bắn ra với tốc độ chóng mặt đuổi về phía chuột lang vô tội.
Chỉ trong 3 giây, máu tươi lần nữa toé lên, chuột lang trực tiếp bị phân thành hai nửa dưới ánh mắt hời hợt của nam tử.
Hắn chậm rãi nắm lấy xác của Lam Lôi Ưng từng bước đi về phía chuột lang, tay còn lại cũng thu gom lấy xác con chuột.
"Không có nhẫn trữ vật thật bất tiện.. có thể dùng lông của con chim này làm quần mặc tạm"
"Khoả thân thật không có ý tứ. Nhưng.. quả nhiên chỉ cần sửa lại một chút quy tắc của kiếm kĩ, liền có thể dùng được linh hoạt"
Người nam tử không ai khác chính là Trương Dạ, hắn mỉm cười nhàn nhạt với suy nghĩ của mình.
Nghĩ đến liền hành động, Trương Dạ thô bạo nắm lấy lông chim kéo ra, dùng dây leo trong rừng cố định tạm thời làm ra chiếc quần dài đủ che đi phần dưới n·hạy c·ảm.
"Biết thế trước đã học nữ công gia chánh.."
Hắn không phải người đã được đào tạo qua chương trình nội trợ, có thể làm ra được thành phẩm thế này cũng là một thành tích đáng tự hào.
Xong xuôi, hai thứ xác này đã mất đi tác dụng, Trương Dạ vốn định ăn toàn bộ để bồi bổ cho thân thể.
Có một ý nghĩ nảy qua đầu lập tức dừng hành động của hắn lại.
Trương Dạ đưa tay lên chạm vào xác của Lam Lôi Ưng, hắn nhắm mắt ngưng thần tập trung cao độ.
Vầng trán của hắn bỗng phát quang cùng ký tự "Tham" đỏ ửng nổi bật lên một mảng.
Chợt Trương Dạ mở to mắt phun ra một ngụm máu tươi, hắn thu tay về thở hổn hển nhưng sắc mặt lại tràn đầy vui mừng.
"Ah.. HAHAHAHA!! Ta vậy mà lại quên mất đi công năng của thứ năng lực này!"
"Không thể c·ướp được năng lực, nhưng lại có thể c·ướp đi khí huyết của chúng! Nghe có vẻ không khác gì mấy món thôn phệ của ta, nhưng lại không phải!"
"Nó.. trực tiếp thay huyết mạch của ta thành huyết mạch yêu thú!! Không.. là dung hoà!"
"Lần sau có thể thử trên sinh vật sống.. sẽ không biết có kinh hỉ gì đang chờ ta đây?"