Chương 7: Chiến Đông Phương Nhất.
Kết quả từng tiếng một vang lên công bố thắng thua sau đó.
Thi đấu không đơn thuần là tranh đua thực lực, mà còn là vật lộn với sinh tử. Võ đài không chỉ đến mức thua là dừng, nếu không kịp hô lên câu đầu hàng, đầu sẽ rơi xuống đổ máu sơn đỏ toàn sàn.
"Ma đạo vô tình" Trương Dạ thở dài cảm thán nhìn lên sàn đấu man rợ.
Đầu rơi máu chảy trên sàn, nhưng chẳng ai màng đến, thậm chí còn hưng phấn cổ vũ mãnh liệt bởi sự tàn nhẫn của trận chiến.
Cả đời trước Trương Dạ yên vị, an phận mà sống, đời này tranh đua nhau như thế không khỏi có chút không quen.
Từng trận sau đó hắn đều nhanh chóng thắng lợi lọt tới bán kết vì cảnh giới không chênh quá nhiều so với với đa phần thí sinh còn lại.
Tây Môn Vũ cũng là một thí sinh tiềm năng trong giải đấu, lại không may gặp phải Trương Dạ nên xui xẻo bị loại ngay từ vòng đầu tiên.
Đến lúc này chỉ còn 8 người trụ vững được sau vài trận khổ chiến, bao gồm cả hắn, gọi là bát cường.
"Trương Dạ là hắn phục dụng đan dược gì sao?"
"Tên khốn may mắn đường tình lẫn đường đời."
"Các ngươi chờ xem, một lúc hắn bốc trúng Đông Phương Nhất thì đời hắn coi như xong!"
Lời nghị luận vang vẳng bên tai hắn nhưng Trương Dạ cũng chẳng thèm để ý, vì mục tiêu của hắn là nhắm đến bài danh hạng nhất.
Tôi Cốt Đan để thay đổi thể chất, nâng cấp thể chất dễ bề tu luyện, giúp đời hắn bước sang một trang sử mới dễ thở hơn.
Tuy 36 đường kinh mạch đã được nới rộng, Trương Dạ vẫn chưa thoả mãn chỉ với nhiêu đó, hắn muốn nhiều hơn, mạnh hơn nữa.
"Số 1792 Đông Phương Nhất giao chiến 1177 Trương Dạ!"
Giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của bản thân về dự tính còn đang dở dang.
"Tên nào mồm thả rắm!" Mắng một câu trong miệng. Trương Dạ nhảy lên võ đài chắp tay thực hiện phép xã giao lịch sự.
"Trương Dạ, xin chỉ giáo."
"Mời."
Đông Phương Nhất hững hờ phun ra một chữ.
Hắn sinh ra trong một gia tộc tự túc làm tất cả mọi việc kể từ lúc đến tuổi dậy thì, nên khi nghe đến tin đồn mặt trắng dựa hơi phụ nữ của Trương Dạ liền tỏ ra khinh thường. Không muốn phí lời với hạng người này.
Tên tóc đỏ này.. xem bổn thiếu đánh cho ba mẹ ngươi không nhận ra, Trương Dạ tương đối khó chịu thầm nghĩ.
Tay Trương Dạ rút thanh kiếm dài từ lưng ra thủ thế, vì đối phương dùng giáo, nên Trương Dạ cũng không ngu xuẩn tiếp cận chủ động.
Hắn muốn tìm hiểu lối đánh của Đông Phương Nhất triệt để.
Giáo được biết là loại v·ũ k·hí t·ấn c·ông cận chiến khó nhằn nhất, vì độ dài và sự linh hoạt của nó.
"Liệp Hoả Kích!"
Đông Phương Nhất thấy đối thủ đứng yên liền bay tới dùng thanh giáo vẽ một đường tròn lửa đâm xuyên qua hướng Trương Dạ, hình tròn được tạo nên từ võ kĩ cũng theo mũi giáo đi theo bổ trợ sức mạnh cho hắn.
Mũi giáo tựa thiên lôi bay đến phía Trương Dạ với tốc độ chóng mặt.
Trương Dạ lắc người bay ra một khoảng né tránh thành công đòn đánh, tiếp tục tiến đến dùng kiếm chém loạn vào người Đông Phương Nhất.
"Ngươi gọi đây là kiếm?"
Đông Phương Nhất dễ dàng né từng cú chém vụng về kia, thuận miệng giễu cợt, nhưng hắn nào biết Trương Dạ đang thăm dò lối di chuyển của hắn.
Nghe Đông Phương Nhất hỏi, Trương Dạ không đáp lời. Mà hành động của Trương Dạ chợt thay đổi, đường kiếm loạn xạ bỗng ngang tàng và hung sát hơn chém về hướng đối thủ.
Đông Phương Nhất bị sự thay đổi này làm cho bất ngờ, rơi vào thất thế một ít chống đỡ.
Keng keng!
Trận chiến diễn ra kịch liệt làm toàn trường rơi vào im lặng, chỉ có tiếng binh khí giao nhau liên tục.
Tưởng chừng như Trương Dạ sẽ bại nhưng không những chưa bại mà còn đang áp đảo Đông Phương Nhất.
"Lời đồn.. đúng là không thể tin nhỉ? Đã vậy, gia toàn lực chơi với ngươi!"
"Chiến ý, khai! PHÁT!"
Đông Phương Nhất lui ra một khoảng nhìn kĩ lại Trương Dạ một chút, thật lâu đánh giá lại người này.
Hắn bắt đầu bùng nổ sức mạnh, khí thế tăng cao, lực lượng Hậu Thiên thất trọng cũng bị vận ra triệt để, toàn thân Đông Phương Nhất bị bao bọc bởi một cỗ khí thế vô hình làm người khác choáng ngợp.
"Đó là.. chiến ý.. tên này vậy mà lĩnh ngộ chiến ý!? Hắn mới cảnh giới hậu thiên! Thiên tài!" Chấp pháp trưởng lão vẻ mặt không tin nhìn vào Đông Phương Nhất.
"Xem như đã có kết quả rồi.."
"Có thể ngang tài với Đông Phương Nhất được một lúc cũng đã rất tốt"
Bên trên khán đài cũng thông cảm phần nào cho Trương Dạ khi đối đầu với thiên kiêu yêu nghiệt kia.
Phải biết, ý cảnh là một loại "có thể gặp, không thể cầu" chỉ với kiên trì mà lĩnh ngộ thì không đủ, đòi hỏi ngộ tính về lĩnh vực đó phải thật cao, đa phần dựa vào may mắn. Vì thế, Đông Phương Nhất với tuổi đời 18 đã lĩnh ngộ ra ý cảnh đủ biết trình độ quái vật tới mức nào.
Hiện nay trong tông môn, mười hai hạch tâm đệ tử vốn đều lĩnh ngộ ý cảnh từ ban đầu, nên mới có thể bước vào hàng ngũ hạch tâm.
Quay trở lại võ đài, Trương Dạ cảm thụ rõ áp lực mà đối phương mang đến là cực kỳ cao, nhưng hắn cũng không muốn bỏ phí cơ hội lịch luyện bản thân tốt như vậy.
"Chiến ý? Thú vị.. cũng thật ngầu.."
Bản thân hắn đã định giấu át chủ bài đến tận chung kết, nhưng việc phát sinh ngoài dự tính đành làm hắn phải thay đổi kế hoạch.
"Tụ lực.."
Đút thanh kiếm dài vào vỏ sau lưng, một tay Trương Dạ đặt ngang hông giữ lấy chuôi nguyệt đao, hắn nhắm mắt lại giữ hô hấp nhẹ nhàng. Bất giác đã rơi vào trạng thái tĩnh lặng, đúng, hắn bây giờ như mặt hồ không chút gợn sóng, chỉ cần chút động tĩnh liền bùng nổ.
"Trương Dạ, ta công nhận ngươi là kẻ mạnh, nhưng đến đây thôi! Bí kỹ Đông Phương, Vạn Thương Oanh Tạc!!"
Chiến ý bùng phát đẩy Đông Phương Nhất bắn lên cao, hàng trăm mũi thương được tạo bởi chân khí pha lẫn chiến ý thay phiên nhau phóng xuống vị trí Trương Dạ. Đông Phương Nhất đâm xuống lao tới Trương Dạ với vận tốc kinh ngạc.
"Hah.. Trảm!!!"
Trương Dạ lúc này mở mắt, nhả ra khói trắng bùng nổ tu vi Hậu Thiên thất trọng trong hơn một tháng khổ tu cắn đan, cẳng tay hắn xé toạc ra từng tia máu do áp lực của kiếm kĩ.
Trương Dạ vận sức dùng cả luồng chân khí màu tím kia kết hợp với kiếm kĩ trông cực kì quỷ dị chém lên không trung về hướng Đông Phương Nhất.
"Cái.. chân khí gì đây.. lại còn có lực ăn mòn..!?"
Hai võ kĩ v·a c·hạm vào nhau tạo ra chấn động khắp xung quanh sàn đấu, Đông Phương Nhất chống đỡ lấy cỗ kiếm khí quỷ dị kia đầy khó khăn, từng tia dị khí bò qua cơ thể hắn bào mòn lực lượng cơ thể lẫn bí kỹ khiến nó suy yếu đi chậm rãi.
Sàn đấu bị chấn nát một màn này, khói bụi tung ra mịt mù bởi cỗ năng lượng tà dị tác động giao nhau, đất đá văng tung toé, kết quả từ thời khắc này dường như cũng đã được phán định.
Cuối cùng bị ăn mòn đến độ bí kỹ tiêu hao sạch sẽ, hắn không chống đỡ nổi đành hứng trọn hai phần sát thương kiếm kĩ, Đông Phương Nhất toàn thân trọng thương bị rạch một rãnh sâu ngay bụng như sắp đứt lìa toàn thân.
Kể cả Trương Dạ còn phải bất ngờ vì một cú toàn lực này, hắn không nghĩ bản thân toàn lực sẽ mạnh đến mức đó. Điều không ngờ nhất, thức thứ hai của khoái kiếm thật sự quá trâu bò.
"Số 1177 Trương Dạ thắng!" Trưởng lão chấp pháp hô to lên gọi dậy mọi người đang chìm trong ngỡ ngàng.
"Cái kĩ năng quái gì kia!?"
"Ngươi nhìn thấy chân khí của hắn không? Là lực lượng biến dị!"
"Là Khoái Kiếm! Ta có thử qua.. nhưng đấy là chiêu t·ự s·át.."
Trương Dạ chắp tay hành lễ, phóng nhanh xuống đài đi vào trong tổ đấu tứ cường để điều chỉnh khí tức.
Hắn vừa rồi đã lộ ra toàn lực, những trận tiếp theo khó mà đánh thắng được bởi con bài đều đã lộ hết.
Lực lượng biến dị là chân khí dị biến có thuộc tính riêng khi tiếp xúc với thứ gì đó mà sinh ra ảnh hưởng, nhưng mức độ nguy hiểm nó mang lại là cực kỳ cao vì hai luồng khí bài xích nhau.
Có người thì lại sở hữu từ khi còn bé.
Cánh tay phải giờ đây đã lành lại một chút do có đan được từ Chúc Ly cho lần trước. Khoái Kiếm là con dao hai lưỡi, mạnh, nhưng cũng mang đến nguy hiểm cho bản thân nếu chưa làm chủ được.
Vô Tự Ma Kinh điều hoà từng dòng dị khí trong cơ thể hắn, hấp thu chân khí bên ngoài hồi phục lại lực lượng.
Nhưng mà, thứ vừa nãy gọi là chiến ý à? Kiếm của ta, thì có thể lĩnh ngộ ra được kiếm ý hay không? Trương Dạ cúi xuống rút chuôi nguyệt đao ra nghĩ thầm.
Kiếm, tồn tại để làm gì? Là một thanh binh khí lạnh dùng để tổn thương người khác. Làm sao để đạt đến trình độ như tên kia đây.. Trương Dạ lâm vào suy tư mà không hề hay biết rằng, bản thân đã vô thức chìm đắm vào cảnh giới vô ngã.