Chương 68: Tàn cục, quỷ dị tìm tới!
Vạn môn tu sĩ rời đi, để Thiên Cơ Diệp một thân một người đứng tại không trung.
Nhận thấy thiên hạ tu sĩ đều đã giải tán, gương mặt Thiên Cơ Diệp thả lỏng một phần, song hắn không rời đi mà đứng ở đó cầm Bát Quái đồ, miệng niệm khẩu quyết.
"Bát Quái khởi, chân khí diễn sinh, hạo nhiên chính khí tụ!"
Vùng đất tan hoang nổi bật lên hai màu trắng đen thái cực, biết bao linh hồn trắng xoá phiêu miểu bay lên bầu trời chui vào trong Bát Quái đồ treo dưới hông hắn.
Những linh hồn ai oán kêu gào ầm trời, nghiễm nhiên không ai nghe được ngoại trừ Thiên Cơ Diệp.
"Phiền phức, c·hết rồi thì im miệng đi"
Quá trình thu thập trải qua chừng một chén trà, khí tức Thiên Cơ Diệp đùng đùng đột phá lên một tầng cao hơn.
Nếu Thiên Thư còn ở đây, tuyệt nhiên sẽ kinh sợ vì khí tức Thiên Cơ Diệp đem lại mang cho cô cảm giác không khác gì sư tôn Điểm Hồng Anh.
Phải biết, Thiên Cơ Diệp còn trẻ như vậy, để hắn tiếp tục phát triển, Huyễn Tiên Lục Địa chắc chắn sẽ sinh ra một vị đế trong thời đại không đế này.
"Lần này xem như không thể tế nhân, cái tên Vô Huyền kia.. đáng c·hết" Thiên Cơ Diệp không những không vui mừng khi thực lực đại tiến, trái lại thở dài ngao ngán.
"Biết bao giờ mới thoát khỏi mọi trói buộc đây?"
.....
.....
Sột xoạt.
Cộc cộc cộc..
"Bẩm tướng quân, ta tìm thấy một vật thể kỳ lạ!"
"Nó dường như còn sống!"
"Trông thật ghê tởm!"
Hơn chục giọng nói vây quanh tứ phía phát lên, toàn bộ đều tụ tập ánh nhìn vào khối dịch đen nhầy nhụa đang bất động bên dưới sàn cỏ cháy xém.
Dĩ nhiên khối dịch đen đó là Trương Dạ.
Trương Dạ không rõ vì sao mình vẫn còn sống. Trước khi bị nổ tung, hắn rõ ràng đã thanh tỉnh, hứng chịu toàn bộ uy lực cho đến cơn đau điếng kinh hồn.
Uy lực khủng kh·iếp hủy cả một vùng thành trấn rộng lớn, hắn vậy mà còn sống sau đợt hủy diệt vừa rồi!
Bù lại, thân thể nhân loại b·ị đ·ánh nát đến mất dạng, chỉ còn lại vũng dịch đen như là nguyên sơ cấu tạo cơ thể hắn.
"Đây hẳn là lần thứ ba ta c·hết rồi nhỉ?"
Ý thức hắn thanh tỉnh đủ để phóng mắt quan sát tình hình bên ngoài, nhưng mọi loại lực lượng trừ tinh thần lực ra đều tạm thời bị phong bế không cách nào phóng xuất trong hình dạng này.
Có thể nói, Trương Dạ không phải hoàn toàn lành lặn, ít gì cũng hứng chịu 7 phần thương thế ảnh hưởng đến linh hồn.
"Lui ra" Giọng nói khàn khàn vang lên, để bốn phía binh lính đều mở đường cho một vị tướng uy dũng sải ngựa tiến đến.
"Đem về cho Quốc Đăng nghiên cứu, đảm bảo hắn sẽ thích mấy thứ dị dị như này cho xem" Tướng quân nhìn chằm vào khối dịch đen bên dưới rồi xoay người lẫn ngựa rời đi, ông đơn giản không có hứng thú về phương diện lập dị của mấy tên say mê nghiên cứu.
"Mau chóng dò xét, điều tra cho ta rốt cuộc là có chuyện gì ở đây! Tìm thấy dị vật hay kẻ chống đối người thi hành công vụ, g·iết không tha!"
"Tuân mệnh!"
Một tên binh sĩ đi lên dùng chân khí bao quanh người Trương Dạ định nhấc hắn lên bằng cách khống vật, "Ơ? Không áp chân khí vào được?"
"Ngươi cứ bế nó vào bao đi, đừng chậm trễ thời gian của đại nhân"
"Đ-được..!" Binh sĩ bao bọc chân khí hộ thể cả cánh tay rồi ôm chất nhầy đen thả vào trong một chiếc bao chuyên dùng để đựng đầu của kẻ thù.
Bên trong vậy mà lại có hàng tá thứ rác rưởi khác nhau, Trương Dạ cũng phải chau mày chun mũi vì mùi hôi nồng nặc.
"Nghiên cứu.. là định mổ xẻ ta? Mẹ nó, không được, phải nghĩ cách rời khỏi!"
"Bị nhốt.. không biết đến lúc nào mới có thể thoát!"
Đoàn người bắt đầu khởi hành chuyến hành trình trở về Trung Đô báo cáo lại với hoàng đế Tần Vô Khương, tiếng nói chuyện cũng ngừng lại ngay sau đó.
"Cước bộ chậm rãi.. Lại có phần hối thúc muốn bắt kịp, là ở sau cùng? Tướng chắc chắn ở giữa"
Đặt ra một vài phân tích trên đường đi, đội hình này có vẻ được rèn luyện rất bài bản, mọi dị động đều không thoát khỏi tai mắt của các tên binh sĩ luôn giương kiếm cảnh giác.
Trên đường đi, Trương Dạ đại khái nghe ngóng được một số thứ hữu ích trong thời gian chôn mình ở Nam Đường Trấn.
Tỉ như Kiếm Ma Tông ma diệt sau một đêm, lời đồn rằng đắc tội với tông môn ẩn thế, lời lại nói có người chứng kiến đám người bí ẩn vì đi tìm người mà diệt sát toàn bộ hiện trường không để lại dấu vết.
Thường Hoắc Sơn may mắn phụng sự bên hoàng đế, tránh khỏi một kiếp.
Không ai rõ thực hư thế nào, tóm lại, đây đối với Trương Dạ cũng là một kiện chuyện hả hê. Chỉ không biết Các lão cùng Binh lão có ổn không?
"Nên hành động thôi.." Trương Dạ thu lại suy nghĩ, tinh thần tập trung lại điều khiển từng sợi dây liên kết đang được nối thẳng vào trong tâm thức.
"AAA!! Là cái gì!?"
"Tướng quân.. uw.. Uu.."
"Mau chạy!! Bảo vệ tướng quân!!" Binh thép giao nhau vang lên liên tục, một ít máu tươi bắn vào trong túi rồi chiếc túi cũng bị giật mạnh khỏi tay tên binh sĩ.
Chiếc túi với vận tốc chóng mặt được ai đó mang đi vù vù. Dần dần, âm thanh chém g·iết cùng mùi máu cũng ngưng lại.
Thời gian tấm tắc trôi qua ròng rã, ánh sáng đỏ nhạt trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống bên dưới dịch thể đen đuốc kia, chiếc túi được khoét ra một lỗ bên trên giải phóng cho Trương Dạ.
"Tới rồi sao?"
Trương Dạ vô thức nhìn lên bên trên không có một tí vẻ gì gọi là bất ngờ.
Xung quanh không có bất kỳ một ai, xum xoe rừng cây cũng chẳng thấy đâu nữa. Một màu xanh nhạt hiện hữu, le lói qua đó là ánh sáng đỏ nhạt chiếu soi rọi xuống tạo ra các lỗ sáng trông cực kỳ huyền ảo.
"Hihihi"
Không gian tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng cười khúc khích, tâm thần Trương Dạ không nhịn được rét run.
Nụ cười này có chút quen thuộc, dường như là đã từng gặp ở đâu đó. Chắc chắn đến từ một thứ không quá tốt lành.
Để khẳng định suy đoán của hắn, lấp ló một bóng trắng mờ hiện ra trước mắt Trương Dạ, dần dần lộ ra nguyên hình là một cô bé khoảng chừng 9-10 tuổi.
Vấn đề nằm ở chỗ, cô bé không hề có mặt!
"Ca ca, ca ca, lại gặp nhau rồi, hihihi!" Cô bé vô diện phát ra giọng nói, như biết Trương Dạ có thể nghe được lời của cô.
Chân thân cô bé hiện ra đứng trước khối dịch thể đen mang tên Trương Dạ, hai tay của cô bé ấy vậy mà còn đang cầm đầu của hai tên binh sĩ kém may mắn đi sau.
"Là thế nào!? Sao nó lại ở đây.. chẳng phải.. Lời nguyền ở Thủy Thanh Cốc bị ta hoá giải hoàn toàn rồi sao!?"
"Lại nói.. không phải tên quỷ dị mà ta dùng Linh Nô Ấn khống chế đến đây cứu ta, hắn đâu rồi?"
Đắm chìm vào trong suy nghĩ, hắn bèn tập trung vào sợi liên kết tinh thần ban nãy vừa điều khiển kiểm tra.
Trương Dạ không kiềm được mắng một câu, con em nó, vậy mà trong bụng con bé này rồi?
Cô bé vô diện đưa đôi vuốt dài ra thô bạo nắm lấy khối dịch đen đưa lên mặt chà sát như thể món đồ chơi yêu thích, "Lần trước chơi cùng thật vui.. nương bảo ta phải trông coi ca ca cẩn thận, nhìn thấy ca ca hiện tại, nương chắc chắn sẽ vui đến phát khóc cho xem~"
Nương? Còn có mối liên hệ? Ta vậy mà gây thù với một tồn tại trong tối nào rồi?
Trương Dạ cố trấn tĩnh bản thân lại, hắn hiện tại chẳng thể giao tiếp được, đành dùng tinh thần lực hiển hiện ra bên ngoài như một phương thức giao tiếp với nữ quỷ.
Tuy tổn thất nhận về chắc chắn sẽ lớn khi hắn dùng tinh thần hoá thực trong thời gian dài, nhưng nhặt cái mạng nhỏ này quan trọng hơn.
"Ngươi biết ta sao? Nương ngươi biết ta?"
"Ừm, biết rất rõ. Nương còn dặn kĩ là không được để ngươi bị người khác bắt" Nữ quỷ ngờ nghệch gật đầu đáp với dòng văn tự đang trôi nổi trong nước.
May mắn nữ quỷ hiểu được chữ, nếu không Trương Dạ đành bất lực.
"Biết ta thế nào? Từ bao giờ?"
"Hừm.. ta không biết, lần trước ca ca còn chơi đuổi bắt với ta a? Nương còn có vật tùy thân của ca ca bên cạnh đi, làm ta ghen tị đến phát điên.. Ca ca cũng phải cho ta.." Tiểu nữ hài ngoan ngoãn nói, âm giọng dần dần ẩn chứa một ít ghen tị trong đó.
Mẹ nó, không ổn, con bé này tâm lí có vấn đề!
Ta khi nào trao vật tùy thân cho người khác? Vật tùy thân lại là cái gì? Không lẽ.. là tên Ma Tổ Lý Trung Lâm?
"Nhưng ca ca hiện tại còn chưa đạt đến giai đoạn cấp một.. nếu lấy chắc sẽ c·hết mất, mau chóng về nhà thôi! " Tiểu nữ hài phát ra tiếng cười giòn tan.
Qua cuộc đối thoại vừa rồi, Trương Dạ cũng biết được một ít thông tin, con bé này cho rằng ta là một trong số chúng, và thứ nó muốn lấy ắt nằm trên người ta nhưng ta hiện tại không thể cho, quỷ quái vậy mà còn có đẳng cấp?
Nhà mà nó nói, ta khi vào dự là thập tử vô sinh.
Bù lại, có thể lợi dụng sự ghen tị tuổi thơ ấu của con bé để tìm đường sống.
"Tiểu muội muội, ngươi có cảm thấy nương ngươi như vậy là bất công không? Lẽ nào bà ta có được vật của ta, mà ngươi hà cớ gì lại không có?"
"Ừm.. Bất công? Đúng, ta chính là cảm thấy rất bất công! Vậy ca ca sẽ cho ta lấy sao?" Nữ hài dừng cước bộ lại, giọng nói run rẩy phấn khích truy vấn.
"Dĩ nhiên, ca ca yêu chiều ngươi nhất. Với tình trạng hiện tại, ngươi mang ta về thì chỉ tổ bị nương ngươi lấy nốt toàn bộ vật tùy thân còn lại của ta chiếm làm của riêng thôi" Văn tự hiện tại đã có chút nguệch ngoạc, xấu đi hơn nhiều so với trước bởi tinh thần hắn chịu áp lực nặng nề đả kích.
"Để ta hồi phục lại giai đoạn cấp một.. chắc chắn sẽ cho ngươi, nhiều hơn cả nương, nhớ là đừng nói.. Mau chóng đem ta rời khỏi đây, ca ca cần phải tập trung bình phục.." Trương Dạ cố sức vẽ ra dòng văn tự cuối cùng, ý thức cũng tạm ngắt kết nối một lúc để hồi phục.
Tiểu nữ quỷ không đáp hắn, chỉ đứng yên một chỗ nhìn lên bên trên mặt nước từ phía dưới.
"Trái lời nương là hư hỏng lắm đó ca ca"