Chương 17: Đoạt xá
"Trương Dạ!! Nó hình như chỉ đuổi theo ngươi!"
Âm thanh vọng lên từ phía sau của Tư Mã Như Ý càng làm hắn bất an hơn.
Là mình đáp lời nó sao? Không.. thế thì đáng lẽ Tư Mã Như Ý cũng phải bị đuổi chứ? Trương Dạ thở dốc vừa chạy vừa nghĩ cách thoát khỏi khốn cảnh.
"Ta có đẹp không, ta có đẹp không?"
"Đẹp, đẹp lắm!!"
"Vù!" Chiếc kéo lớn phóng đến chém ngang hông hắn một vết cắt nhỏ, con quỷ đã theo sau lưng chỉ cách 10m, luôn miệng lặp lại câu nói.
Nhưng chiếc kéo kia không chỉ bén nhọn, dường như còn kèm theo tác dụng phụ. Dần dần, tầm nhìn Trương Dạ lu mờ đi một ít làm hắn loạng choạng không kịp thích nghi.
Máu tươi bên hông rỉ ra chảy xuống thân dưới một mảng, lối đi trước mắt hiện ra chỉ còn cách một khoảng ngắn, bừng sáng hy vọng sống sót của hắn.
Trương Dạ bùng nổ hết tốc lực vận dụng bộ pháp bắn người vào bên trong, lối đi bỗng chốc bịt kín lại thành công cắt đuôi được con quái vật kinh tởm.
"Phù.. không biết hai người kia thế nào rồi.. mụ điên.." Trương Dạ quẹt mồ hôi trên trán lẩm bẩm, nỗi đau nơi khoé miệng hắn vẫn còn cảm nhận rõ rệt.
Giây phút hắn thở phào một hơi nhẹ nhỏm, cúi xuống nhìn miệng v·ết t·hương bên dưới hông để tiện chăm sóc thì ngỡ ngàng.
Thân dưới của Trương Dạ giờ khắc này hoàn toàn bị cắt đứt, máu tươi lã rã chảy xuống nền khi thân trên hắn đang ở trên cao không rõ lý do.
"CÁI!?"
Trương Dạ la hét thảm thiết, khung cảnh xung quanh bất chợt vặn vẹo, từng viễn cảnh tươi đẹp hắn nghĩ đến đều hiện ra trong một thoáng. Trái Đất, tuổi thơ, tất tần tật thứ hắn khao khát cho mình.
Đồng tử hắn mở to nhìn chằm với dáng vẻ không thể tin được, cuối cùng thì cảnh tượng trước mắt cũng chịu dừng lại, đưa hắn trở về từ mộng cảnh đẹp đẽ.
"Là ảo giác..? Thứ quỷ đó vậy mà còn có khả năng tạo ảo giác?"
Trương Dạ thở hổn hển quan sát xung quanh, phát hiện tứ chi hắn bị trói chặt lại vào bốn điểm cố định, miệng bị khoét đường dài đến tận mang tai đang không ngừng chảy máu.
Xung quanh dường như là một tế đàn với những đường hoa văn phức tạp bên dưới. Hơn hết, điều làm hắn kinh hãi là không chỉ có một con quái, mà đến tận ba con quái vật đang quỳ một chân xuống trước người Trương Dạ cung kính.
Lần lượt là một con quỷ không mặt mũi với những chiếc xúc tua dài và thân hình cao lớn, thứ hai là con quỷ nữ miệng rộng, cuối cùng là thứ sinh vật kỳ dị hắn không nhìn rõ được, chỉ ấn tượng với bóng đêm đang che phủ kín người.
Không chỉ có mỗi hắn bị trói ở đây, xung quanh còn có cả Tư Mã Như Ý và Khuynh Thành bên cạnh. Khác điều, tròng mắt của bọn họ trống rỗng, không có dấu hiệu của sinh cơ, thân thể bị khoét mấy lỗ to, một người thì cổ trực tiếp bị xoay ngược về sau.
"Ồ? Ngươi tỉnh lại làm gì khi chuẩn bị c·hết chứ, vốn ta định mềm lòng để ngươi ra đi nhẹ nhàng hơn so với hai kẻ bên cạnh rồi mà?" Âm thanh phát ra từ phía sau Trương Dạ làm hắn hãi hồn một phen.
"Tiền bối.. ta là đệ tử hạch tâm của Kiếm Ma Tông, sư là Hoắc Thường Sơn tông chủ.. được nhiệm vụ vào đây giúp đỡ tiền bối.." Trương Dạ làm ra vẻ trấn tỉnh lấp liếm lừa gạt, tuy không rõ thân phận của đối phương nhưng dưới tình huống này, bất kỳ đường nào có sinh cơ Trương Dạ đều sẽ không ngần ngại nắm lấy.
"Ta không quan trọng ngươi là ai.. dù có là tông chủ đến đây, đều đã chuẩn bị c·ái c·hết cho chính hắn rồi." Hư ảnh người đàn ông tạo nên bởi khí tức đỏ đen đẫm màu dần dần hiện ra trước mắt Trương Dạ, hư ảnh duỗi tay ấn lên trán Trương Dạ truyền một luồng chân khí vào.
"Ừm? Thể chất không có gì đặc biệt.. tu vi kém cỏi, kinh mạch được cái rất rộng.. vẫn không hợp, ngươi chỉ xứng làm nô để ta hấp thụ lực lượng sau này thôi.. khoan đã.. ngươi có bản nguyên chi khí!? Tiểu tử ngươi từ đâu có được bổn nguyên chi khí!?" Hư ảnh có vẻ đang kiểm tra nội tình của Trương Dạ. Hắn khẽ thở dài một hơi thất vọng, sau đó bỗng cười phá lên điên cuồng.
"Ta biết chỗ có.. chỉ cần tiền bối không g·iết ta, ta thậm chí có cách khiến cho ngươi thích bao nhiêu có bấy nhiêu." Nắm được cọng rơm cứu mạng, Trương Dạ bèn dựa vào đó cầu sinh.
Với mấy tên đại năng thế này, Trương Dạ một chút ý nghĩ phản kháng vẫn là có, nhưng thực lực lại không cho phép hắn làm thế. Bước sai một bước, kết cục Trương Dạ sẽ như hai người bên cạnh.
"Cần thiết sao? Để ta đoạt xá ngươi là được, mọi ký ức của ngươi.. đều sẽ thuộc về ta! Được Kiếm Ma lão tổ ta dùng thân thể là vinh hạnh của ngươi. Tiểu tử." Hư ảnh lập tức hoá thành luồng khí đen chui vào trong miệng Trương Dạ, để Trương Dạ vùng vẫy bên ngoài chống cự vô lực.
.
Sâu bên trong tiềm thức Trương Dạ lúc này, Kiếm Ma lão tổ thành công chui vào bên trong.
Lão quan sát xung quanh, tìm đến trung tâm tiềm thức Trương Dạ định xuất thủ thì ngưng tay lại nhìn về một hướng bóng đen đang từ từ tiến về hướng lão.
"Là ai!?"
Một thân ảnh hiện ra chầm chậm với tiếng cước bộ vang lên chậm rãi, người đàn ông trung niên to lớn bước ra ngoài. Nếu Trương Dạ có thể thấy thì sẽ ngay lập tức nhận ra ông là ai, không ai khác chính là Ma Tổ.
"Một tên Ma Đế cũng xứng tranh đoạt đồ của bổn ma?" Giọng nói uy áp vang lên chấn kinh Kiếm Ma lão tổ, hai gối lão bị áp lực làm cho quỳ rộp xuống nền đất.
Kiếm Ma lão tổ run sợ không hiểu vì sao ma khí của bản thân lại đang run rẩy trước người đàn ông này.
"T-tiền bối thứ tội.. ta có chỗ không biết.." Kiếm Ma lão tổ lắp bắp cúi đầu xuống nói. Sự kiêu ngạo ban đầu của hắn hoàn toàn bị dập tắt trước uy nghiêm của Ma Tổ.
"Ngươi cũng là ma tu nên bổn ma không làm khó dễ, gặp nhau là duyên, ngươi cũng có thể thử đoạt xá hắn. Lại nói, ta cũng không bắt nạt một tên tiểu bối làm gì." Ma Tổ tưởng chừng như giúp Trương Dạ, bỗng ông hiển hoá ra bộ bàn ghế, tay cầm chén rượu đỏ lắc đều với bộ dạng xem kịch.
"Nếu như ngươi thành công, ta sẽ xem xét cho ngươi dưới trướng phục vụ bổn ma tổ."
"Người nói thật!? Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân!" Kiếm Ma lão tổ nghe được thì mừng rỡ đập đầu xuống sàn cảm tạ liên tục.
Nhưng trong thâm tâm lão thì lại đang lên kế hoạch thoát ly khỏi sự khống chế của Ma Tổ, chỉ cần hắn không c·hết thì mọi việc đều có thể làm lại. Chưa kể, tên nhãi này chắc chắn có gì đó đặc biệt nên hắn mới buông tha ta dễ dàng đến thế, Kiếm Ma lão tổ ngẫm nghĩ.
"Nhưng bản nguyên chi khí để khôi phục hệ thống của ta.. thì không bỏ lỡ được, chỉ cần ta sở hữu hệ thống trở lại.. thế giới này là của ta, kể cả lão già kiêu ngạo ngươi.." Luồng ma khí phất lên phát ra bao phủ toàn bộ tâm thức Trương Dạ l·ây l·an như d·ịch b·ệnh.
"Hy vọng tiền bối giữ lời!" Mắt thấy sắp thành công khi ma khí tràn lan đang xâm chiếm não hải Trương Dạ hết thảy, Kiếm Ma lão tổ xoay người chắp tay với Ma Tổ nhằm chắc chắn lại lời nói không phải suông.
"Ta nói rồi, ngươi cứ việc thử." Ma Tổ không có vẻ gì bất ngờ, cứ ngồi đó nhâm nhi chén rượu của riêng hắn.
Ma khí xâm thực chỉ còn một chút ít đã hoàn tất quá trình, bỗng vị trí cuối cùng chưa được che phủ phát ra một luồng sáng chói huyền ảo. Từng đạo ma khí đang che phủ sau đó cũng bị cỗ ánh sáng này hấp thụ xua tan đi khí tức tà ác.
"Tới rồi, chúc may mắn. Nếu ta là ngươi, ta sẽ chạy từ lúc này." Ma Tổ cười chế giễu một câu, thân hình thoáng phát biến mất tại chỗ.
"Thế thì.. ta không cần trí nhớ của ngươi.. một phần bản nguyên đã quá đủ! Luyện Ngục Hoả!"
Kiếm Ma lão tổ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lão có chút không ngờ đến. Nhưng cũng không ảnh hưởng, đôi bàn tay lão hình thành hai ngọn lửa đen cháy bừng bừng, phóng lên bên trên nhằm phá hủy hoàn toàn tiềm thức của Trương Dạ.
Tiềm thức của một người khi bị phá hủy, trí nhớ sẽ sản sinh ra vấn đề hoặc có thể là toàn bộ đều mất sạch và lâm vào hôn mê sâu.
Ngọn lửa đen trong tay lão toả ra nhiệt độ có thể thiêu cháy vạn vật, kể cả thời không. Hắc sắc bao quanh khiến ngọn lửa trở nên cực kỳ quỷ dị.
Ngỡ như nó sẽ thiêu đốt thành công tiềm thức của Trương Dạ, nhưng luồng sáng kia trực tiếp hấp thụ ngọn lửa khiến nó trở nên to hơn, tốc độ thanh tẩy ma khí cũng ngày một nhanh dần.
"Cái gì? Đây chẳng lẽ là.. không thể nào!" Kiếm Ma lão tổ thất kinh, chuyện đã vượt ngoài tầm với khiến lão biết khó mà lui.
Lão giả nhanh chóng chui ra bên ngoài, tự nguyện cắt bỏ một phần hồn phách của mình để sống sót khỏi tuyệt cảnh.
"Ngươi phải ch..!" Kiếm Ma lão tổ còn chưa dứt câu ra lệnh cho thuộc cấp. Luồng sáng kia như không chịu buông tha cho con mồi của mình, vội khống chế Trương Dạ tiếp tục cuộc thanh trừng.
Chỉ thấy Trương Dạ mở mắt, đôi mắt của hắn đỏ thẳm, phát ra ánh sáng chiếu rọi xuyên cả hư thể của lão mà hấp thụ lấy ma khí, linh hồn lực tàn dư, mọi thứ mà lão xây dựng từ trước giờ.
Kiếm Ma lão tổ một đời uy danh cứ như thế mà thoát ra khỏi luân hồi, vĩnh kiếp không thể siêu sinh.
Trương Dạ bấy giờ cũng rơi vào hôn mê sâu không hề hay biết bất cứ chuyện gì diễn ra kể từ lúc tiềm thức bị xâm nhập.