Chương 14: Tái ngộ
Bá Hùng quay sang nhìn hắn, giơ vuốt lên nhào vào cào thân Trương Dạ. Nanh vuốt sắc nhọn loé lên một đạo sắc bén chi khí v·a c·hạm với hai thanh đao của hắn.
Trương Dạ không dùng bất cứ công pháp gì, chỉ đơn thuần chống đỡ bằng lực lượng thân thể bát trọng của mình.
Cảm giác nặng trĩu đè lên hai vai, Trương Dạ hất ra lùi người về sau tạo khoảng cách.
"Sức mạnh này của ngươi quả nhiên không thể đùa được nhỉ?"
Hai thanh đao hiện lên một cỗ quỷ dị khí bao quanh, hắn quyết định gọi thứ này là Thực khí bởi năng lực ăn mòn của nó. Trương Dạ phóng đến lần nữa chạm trán với con gấu lớn.
Thân xác to đùng nhưng tốc độ con gấu dường như chẳng tỉ lệ nghịch với sức mạnh nó tí nào, trái lại còn bắt kịp Trương Dạ khi hắn đang dùng Tam Lôi Bộ Pháp cường hoá.
"Keng"
Từng đao từng đao vang lên chạm với vuốt sắt, lực lượng ăn mòn men theo bò qua nanh vuốt bòn rút chân khí của con gấu kia. Bá Hùng tuy linh trí thấp, vẫn nhận ra khác thường lập tức thu vuốt về rống to.
"GR!!!!!!"
Tiếng rống chứa đựng chân khí và áp lực phát ra khiến cảnh vật xung quanh đều bị chấn động, cây lá thi nhau di chuyển thổi về sau vù vù.
"Xào xạc!!"
Trương Dạ cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, hai bên màng nhĩ tổn thương xuất huyết ra ngoài. Bá Hùng vận chiêu chỉ đứng yên một chỗ, mặc cho lỗ tai xuất huyết, hắn bắn người bay đến con gấu, hai kiếm đồng thời vận chuyển một loại kiếm kĩ chém ra bốn đường kiếm khí ăn mòn.
Bốn đạo kiếm khỉ tím đỏ loé lên bay thẳng đến chỗ Bá Hùng, theo sau là Trương Dạ không buông tha cho cơ hội tốt như thế này.
Đường kiếm quẹt ngang kéo đi hết thảy mảng cỏ dưới sàn đất, tựa như hung thần giáng thế hung hăng bắn vào người Bá Hùng. Sau đó, một tiếng "Đùng" vang lên, v·ụ n·ổ lớn xảy ra sau lưng Bá Hùng, là Lâm Khắc ra tay.
"Khắc huynh, làm tốt lắm!"
Lúc này bốn đường kiếm cũng v·a c·hạm cắt vào da thịt con gấu, chỉ g·ây t·hương t·ích bên ngoài một ít, nhưng Thực khí mới là cái đáng sợ ở đây, nó bò qua thân thể gấu lớn ăn mòn sức mạnh con gấu từng chút từng chút một.
Bá Hùng đáng thương giận dữ lãnh trọn đòn trí mạng, dường như con người này hoàn toàn chọc giận nó. Nó biết tiếp tục thế này, bản thân sẽ bị con người xấu xa g·iết c·hết.
Chỉ thấy đôi mắt Bá Hùng với chiếc sừng kia loé ra lập lờ tia sét, thực lực cửu trọng tăng vọt lên cửu trọng đỉnh phong.
"Là định tấn cấp độ kiếp!? Không được!"
Thực lực nó bỗng tăng vọt lên, thuộc tính thay đổi khiến Trương Dạ nghĩ đến một tràng cảnh không lành.
Nguyệt đao được đưa vào trong vỏ, Trương Dạ định dùng một kích toàn lực để sống c·hết.
"Khắc huynh, tiếp tục ném không cho nó tiếp tục, ta sẽ kết liễu nó! Nó muốn tiến giai!!"
Tiên thiên không phải thứ có thể tuỳ tiện trêu đùa, cách biệt rõ ràng như xe đạp và xe hơi vậy. Chẳng tài nào đủ sức chống lại dù chỉ một cơ hội nhỏ.
Hơi thở tụ lại, dồn ép mọi khí lực vào thanh nguyệt đao vận sức lúc lâu. Lâm Khắc vẫn chưa n·ém b·om câu thời gian làm Trương Dạ gấp gáp. Nhưng hiện tại, hắn cũng không còn tâm tư để trách móc nhiều.
Từng tia thực khí hiển hiện vờn quanh vỏ kiếm, bao hàm ý cảnh dị thường, nguyệt đao bấy giờ đã sáng rực lên một màu tím bắt mắt.
Trương Dạ dồn sức rút kiếm, thanh kiếm được kéo ra chậm rãi bởi áp lực nặng nề do có quá nhiều năng lượng lai tạp được tụ bên trong một điểm.
"Tụ Lực Trảm!!"
Cỗ năng lượng tà ác mạnh mẽ bắn ra với tốc độ không thể thấy bằng mắt thường, Trương Dạ móc một quả Phích Lịch Đạn bồi theo ném trực tiếp vào chỗ con gấu, dứt khoát không để nó có một chút cơ hội nào.
"Đùng!"
Kiếm kĩ chém phăng chạm vào lớp da dày đặc kia, thực khí lại men theo bào mòn thực lực lẫn lớp da nó, làm cho lớp da mỏng hơn một ít, kiếm khí dần dần cắt được sâu hơn vào trong da thịt. Phích Lịch Đạn bồi theo hoàn toàn chấm dứt cơ hội mỏng manh của con gấu, lãnh trọn hai đòn trực diện của tiên thiên không phải là chuyện dễ.
Kể cả với ma thú biến dị, để mà có sức hoàn thủ đến giờ đã là rất mạnh. Chỉ xui xẻo, nó gặp người mang lực lượng biến dị ăn mòn như Trương Dạ.
"Vô Tự Ma Kinh"
Trương Dạ bước đến nhặt viên nội đan hấp thu một hơi sạch, bỗng cỗ lôi khí từ đâu vô ý loé lên tàn phá trong nội thể hắn. Trương Dạ cũng không ngu ngốc, vận chuyển thiên phú chống đỡ hợp hai cỗ khí lực khác nhau thành một.
"Tia sét từ đâu..? Dung hợp!"
Thời gian diễn ra việc này không lâu không chậm, hắn nhanh chóng ổn định được toàn bộ bên trong cơ thể. Cỗ thực khí bây giờ đã dung hoà tia sét vờn quanh, thực lực lại đại tiến! Trương Dạ mỉm cười lau vệt máu nơi khoé môi.
Chỉ thả lỏng một chút mà tia sét đã chớp thời gây sát thương cho nội thể hắn một ít, bèn dùng hai viên đan dược cuối cùng trong nhẫn cho vào miệng tiêu hoá.
Kể từ bây giờ, hắn không được mạo hiểm nếu không muốn cạn chân khí mà c·hết, đan dược hồi phục Chúc Ly đưa lẫn Chân Khí Đan của nhi tử tam trưởng lão hoàn toàn hết sạch.
Con Bá Hùng có lẽ đã thành bán tiên thiên, trong lúc độ kiếp vô tình bị hắn cản phá nhưng lôi kiếp vẫn không dừng, ảnh hưởng một chút vạ lây Trương Dạ.
Trương Dạ hài lòng với niềm vui bất ngờ này, kinh nghiệm thực chiến và thực lực lại tăng thêm một ít.
"Khắc huynh, xuống đây nhận hàng."
Lâm Khắc từ đầu tới cuối buổi không hé răng cũng chẳng giúp hắn khi gấu lớn tiến giai, Trương Dạ quay đầu định chất vấn hắn vì sao không hỗ trợ bản thân, tổng kết vẫn là thu dọn trước.
Một màng hắn chưa bao giờ nghĩ đến lại xảy ra, thân thể Lâm Khắc lúc này đã bị ghim sâu trên cành cây, khuôn mặt biến dạng lún sâu vào trong không nhìn rõ hình thù ban đầu.
"Clap clap"
Ngay bên cạnh, là người Trương Dạ không bao giờ muốn thấy nhất.
"Trương Dạ, thực lực có vẻ tiến bộ hơn rồi? Đánh hay lắm." Kẻ đó không ai khác chính là Tô Hàn, hắn vỗ tay mỉm cười khi đôi bàn tay còn đang rướm máu tươi.
"Ngươi vậy mà thoát được bên trong sương mù, ta đã biết ngay ngươi không c·hết dễ thế mà, đồng hương."
"Sao ngươi.. nói vậy là, người là do ngươi cử!?" Trương Dạ đề phòng nhìn Tô Hàn, hai chân đã dồn sẵn lực. Trương Dạ vẫn còn lòng đề phòng thích khách kia mọi lúc, chỉ đơn giản do hành tung ả quá quỷ dị, buông xuống phòng thủ có lẽ thủ cấp sẽ bay lúc nào không rõ.
Lâm Khắc có lẽ đã bị phục kích khi Bá Hùng hống lên, tên Tô Hàn lợi dụng điểm ấy đã g·iết huynh ấy. Nhưng.. nói thế thì tên này từ đầu đã quan sát mọi thứ? Trương Dạ nghĩ thầm.
"Ồ, đấy là con rối sát thủ ta vừa mua được đấy, rank B nhưng không g·iết được ngươi, phế vật." Tô Hàn nhìn Trương Dạ với vẻ mặt dè bĩu, nhún chân bay xuống đối diện với Trương Dạ.
"Nếu cùng là đồng hương.. tại sao phải làm đến mức này với ta?" Trương Dạ nắm chặt chuôi nguyệt đao trong tay.
"Ngươi đừng có hỏi ngu xuẩn nữa, hay thật sự không biết?.. Nếu ta g·iết ngươi, hệ thống của ngươi.. sẽ chẳng phải thuộc về ta sao?" Một đấm vụt ra, quyền ảnh to lớn phóng đến hướng về phía Trương Dạ không nói không rằng.
"Leng keng"
"Ta có nói thì ngươi cũng không tin, giờ thì đến đi. Lão tử tiếp ngươi, tên cẩu."
Trương Dạ phất tay quơ đao đánh tan quyền ảnh kia, trong đầu rối bời bởi lời Tô Hàn nói, nhưng đành gác sang bên chuẩn bị cho trận tử chiến.
"Pfft.. mạnh miệng." Tô Hàn khai mở thực lực bát trọng đỉnh lao nhanh về phía Trương Dạ, hai nắm đấm của hắn hiển hiện màu hoàng kim bao phủ đấm về hướng Trương Dạ.
Trương Dạ không đứng yên chịu trận, nhảy lên tán cây né đòn, bốn đạo kiếm khí được Trương Dạ chém ra bay xuống vị trí Tô Hàn.
Đạo quang mang bị Tô Hàn làm chệch hướng xuống đất tạo ra khói bụi mịt mờ. Lại một đường đao sắc bén pha thực khí với lôi điện quấn quanh chém tới bên hông Tô Hàn nhân lúc hắn bị bụi mờ bao phủ.
Tô Hàn biến mất thoát khỏi vị trí để Trương Dạ chém vào không trung, cú đấm bên trên giáng xuống nhưng Trương Dạ lường trước được tình huống, tay còn lại cầm đạo đao chém lên trên giao đấu với hắn. Trương Dạ lấy đà bởi nắm đấm Tô Hàn chặn đao, đao chém hụt ban nãy xoay người lại vung lên chém vào một bên tay hắn.
"Keng"
Nguyệt đao chém lên da hắn định lấy đi cánh tay, không ngờ đến chỉ phát ra một tiếng keng với vệt xước nhỏ rồi bật ra. Trương Dạ yếu thế bị đẩy nguời lùi về sau.
Lớp da cứng như sắt đó, làm Trương Dạ như đang chém vào một khối kim loại cứng rắn nhất thế giới. Nhưng phần nào cũng đã chém được hắn một nhát gây xước.
"Quả nhiên, không thể để ngươi sống sót được nữa!"
Không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, chỉ thấy Tô Hàn cuồng tiếu xoa lên v·ết t·hương nơi tay. Vết xước nhỏ lập tức biến mất đưa tay hắn trở về lành lặn.
Cảm giác áp bức ban xưa lần nữa lại đến, võ ý bao trùm Tô Hàn, lực lượng biến dị vàng kim của hắn cũng bao quanh đôi bàn tay kia, gương mặt hắn trở nên nghiêm túc. Nhưng lần này Trương Dạ không mảy may sợ hãi.
Thực lực của cả hai đã bằng nhau, Trương Dạ không yếu thế bật tung ra toàn bộ thực lực của mình, thực khí vờn quanh thanh kiếm, cỗ ý cảnh huyết khí cũng được xuất ra lớn hơn với lần trước gấp ba lần đối chọi lại Tô Hàn.