Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Tại Hỗn Loạn Tu Chân Thế Giới

Chương 108: Hoài Thu thanh thuần, dị tượng thương khung.




Chương 108: Hoài Thu thanh thuần, dị tượng thương khung.

Đơn thuần dùng lực lượng thân thể, tốc độ Trương Dạ tựa như thiên lôi, chớp nhoáng vài hơi thở đã đến vị trí cần đến.

"Đến rồi, nơi phát ra dao động gần nhất là ở đây"

Cả hai hạ cánh đáp đất xuống địa điểm đầy rẫy huyết nhục máu tươi, một mùi tanh tưởi bốc lên nồng nặc.

Trương Dạ quét mắt nhìn quanh t·hi t·hể chất chồng đầy đống liền thở dài một hơi, "Hoá ra là vẫn đến trễ"

Hắn mơ hồ đã hiểu được là ai ra tay.

"Ý gì?" Kỷ Dư bịt mũi khó coi, "Tình huống này.. rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Chém g·iết đơn thuần cô có thể hiểu được, nhưng làm ra đến độ tứ chi, nội tạng vương vãi liền là viễn cảnh cô hiếm khi thấy.

Quá man rợ!!

"Tiểu sư đệ, ngươi đến rồi? " Thanh âm êm ái từ đọt cây trên cao vọng xuống ngay lập tức chuyển hướng sự chú ý của cả hai.

Trương Dạ theo quán tính nhìn lên, Hoài Thu khắp thân người máu tươi vấy lên bộ bạch y tôn lên vẻ thanh thuần đang đung đưa chân nhìn xuống bên dưới.

"Còn mang theo một nữ tử?" Lời nói của Hoài Thu nhẹ nhàng nhưng rơi vào trong tai của cả hai lại mang theo một cỗ ác ý không hiểu rõ.

Tuy nhiên Trương Dạ chẳng để trong lòng, hắn để ý đến một chuyện khác hơn.

"Sư tỷ ngươi dùng thứ đó rồi? Sư tôn đã bảo tỷ hạn chế dùng trừ khi gặp phải cường địch cơ mà?"

"Không trách được ta, là bọn họ tự tìm đến" Hoài Thu tinh nghịch nhảy xuống bên dưới giảo biện, "Dẫu sao ta chỉ mới Hậu Thiên tu vi, ai cũng là cường địch nha?"

Tu vi của nàng tuy không bì được so với đại đa số người trong Thần Ma không gian, nhưng thủ đoạn nàng sở hữu cũng phải khiến Tiên Thiên cao trọng dè chừng.

Nói hắn nghe lời Trần Lễ mang theo nàng là phụ, lý do chính liền là do nàng quá bất thường! Sự bất thường đó trong hàng vạn khả năng có lẽ còn có thể cứu hắn một mạng, vì thế, hắn không quá miễn cưỡng trong việc đem theo một người nữa hành động.

Dẫu sao hắn đã tạo tiền đề cho mối quan hệ của cả hai khi vẫn còn chung đụng ở Tử Viện, lợi dụng sự thanh thuần lẫn tò mò của nàng, Trương Dạ thành công khiến nàng đặt một chút cảm xúc lay động vào hắn.



Ít nhất nàng sẽ không bỏ mặc hắn trong những lúc cần được giúp đỡ, chưa nói đến tình trạng nguy hiểm.

Hoài Thu cười hì hì tiến đến cạnh cả hai, ánh mắt quét qua Kỷ Dư dò xét một lượt, "Có thể giới thiệu vị này cho sư tỷ được rồi chứ?"

Kỷ Dư không nhịn được rét run, nữ nhân trước mắt trông ngây ngô vô hại, thế mà lại là người đứng sau tất thảy đống hỗn độn trước mắt?

Trương Dạ lập tức cốc lên đầu Hoài Thu phá giải bầu không khí kỳ lạ, "Bớt một chút"

Hắn tiện tay giải vây cho Kỷ Dư, "Vị này gọi Kỷ Dư, đến từ Trung Vực. Là ta trùng hợp tiện tay cứu được, tu vi bơi một chút lý do nên tiêu tán, tạm thời đồng hành cùng ta cho đến khi tái ngộ đồng môn"

"Xin chào, có thể gọi ta là Kỷ sư muội"

"Vậy sao?" Hoài Thu ánh nhìn không để mắt đến Kỷ Dư, nàng đưa tay sờ đầu Trương Dạ, "Sư đệ vẫn là luôn lương thiện, sẽ bị người xấu lừa gạt"

"Khụ, vẫn nên làm chính sự" Trương Dạ xấu hổ phủi tay nàng khỏi đầu.

Hội họp được Hoài Thu, hắn cũng chẳng cần phải gấp gáp hành động. Việc ưu tiên bấy giờ là phải tìm hiểu ngọn nguồn và đặt ra mục tiêu nhất định để dễ bề hành động.

"Chỗ này có chút không tự nhiên, di chuyển sang nơi khác rồi tính tiếp được không?" Kỷ Dư cuối cùng cũng mở miệng sau một hồi quan sát.

"Tình hình hiện tại ta đoán chẳng có nơi nào an toàn đâu" Tay Trương Dạ ôm Kỷ Dư lên 1 bên vai, miệng nói một đằng nhưng hành động lại trái ngược một nẻo, "Sư tỷ, di chuyển thôi"

"Theo ý ngươi" Hoài Thu dang tay ngây ngô cười toe làm Trương Dạ khó hiểu.

"Sư tỷ?"

"Ta không biết phi hành, lại không thể nhanh như sư đệ, quan trọng nhất ta vẫn muốn được bế"

"..." Trương Dạ chẳng biết nói gì hơn, chỉ đành dùng tay còn lại vác nàng theo lên vai.

Viễn cảnh hiện tại có chút kỳ lạ, không khí hường phấn giữa bầy chiến trường đầy sắc đỏ của máu tươi không hợp lẽ thường.



Trương Dạ lao người vào sâu rừng thông, thần thức luôn thả ra ngoài để do thám bốn phía xung quanh.

Hắn sẽ hạn chế tránh mọi giao tranh nhất có thể. Đây không phải nơi để thể hiện thực lực, cũng không phải lúc lộ con bài tẩy của bản thân sở hữu.

"Kỷ Dư ngươi biết bao nhiêu phần về cuộc tranh đoạt bài danh lần này?" Trương Dạ lạnh nhạt thăm dò.

Nét mặt của Kỷ Dư có vẻ kỳ dị khi nhìn hắn hỏi ra một câu dĩ nhiên như thế.

Trương Dạ dường như hiểu được điều gì, bèn nói, "Thời gian gấp gáp, không được trưởng bối phổ biến kĩ càng"

"4 toà núi lớn không thấy đỉnh kia, lần lượt là Hồn Du Sơn, Bái Thiên Sơn, Độn Địa Sơn, cuối cùng là Ngũ Hành Sơn" Kỷ Dư thấy Trương Dạ vẫn chưa hiểu rõ, tiếp tục, "Mỗi toà núi sẽ có mỗi cơ duyên khác nhau, tất nhiên, trong không gian này tồn tại rất nhiều loại kỳ ngộ, nhưng khủng bố nhất vẫn thuộc về bốn toà núi chính đó"

Ánh mắt của Kỷ Dư đôi lúc sẽ đánh qua hướng khác trong lúc giải thích, hiển nhiên trong lời nói đang giấu một số thứ chỉ mỗi mình nàng biết.

"Mà bốn toà núi đó hoạt động có quy luật, toà đầu tiên là Hồn Du Sơn sẽ mở trong vòng một tháng sau"

"Còn những toà khác?"

"Không biết, thông tin này ta cũng là có được từ trưởng bối. Mà độ chân thực thì có thể nắm chắc" Kỷ Dư lắc đầu kiên nhẫn đáp lời.

"Thế nào?"

"Thiên Cơ Môn!"

Ba chữ vừa thốt ra từ miệng Kỷ Dư, lòng Trương Dạ chợt nổi sóng đùng đùng.

Trong tất thảy mối hận mà hắn căm thù, Thiên Cơ Diệp chỉ đứng thứ hai sau Hoắc Thường Sơn đến từ Kiếm Ma Tông.

Kiếm Ma Tông là thù đoạt xác, chặn g·iết bất thành. Thiên Cơ Diệp liền là thù s·át h·ại cả đám thôn dân mà hắn từng tá túc tạm qua, xem như gia đình tạm bợ, ít nhiều cũng có quan hệ với hắn.

"Nói thế, lần này Thiên Cơ Môn cũng can dự vào Thần Ma giới?" Gương mặt Trương Dạ trở nên lăng lệ, hận không thể buông bỏ mọi thứ mà bay đến chém g·iết Thiên Cơ Diệp hiện tại.

Thế nhưng hắn vẫn là duy trì tỉnh táo hết sức có thể, đại sự không thể làm qua loa một cách đơn giản.

Dù thái độ được thu lại chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng sát ý kinh thiên kia không tài nào che giấu được cả hai con người đang được hắn gánh vác trên tay.



Kỷ Dư thì không nói không rằng, trái lại Hoài Thu đơn thuần, chứng kiến sư đệ mình bất thường lập tức mở miệng, "Tiểu sư đệ, Thiên Cơ Môn với ngươi có xích mích sao?"

Biết mình thất thố, Trương Dạ nhẹ giọng trả lời, "Cũng không hẳn, ta có chút việc riêng với bọn họ".

Cả ba rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng gió xào xạt nương theo vận tốc của Trương Dạ ngày một nhanh hơn.

Các loại thân pháp hắn dùng đến bây giờ đã không còn mấy tác dụng với thực lực hiện tại của hắn nữa.

Tam Lôi Bộ Pháp quá nhiều lỗ hỏng vì là công pháp thấp giai, Xuất Khởi Tùy Phong tuy nhanh nhưng thi triển quá lâu, không có tính thực tế trong giao tranh, chỉ có thể dùng để đi đường dài như hiện tại.

Nên lần này Trương Dạ nhắm đến vài thứ như truyền thừa, đan dược, tất nhiên là cả bài danh Ngộ Thiên Bi của riêng hắn!

Tin tức của Kỷ Dư không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng cũng là manh mối đầu tiên để hắn quen thuộc với nơi này.

Hồn Du Sơn là đích đến đầu tiên hắn đang hướng tới trên hành trình.

ĐÙNG!!

"Chuyện gì?" Trương Dạ mải mê nghĩ ngợi, để t·iếng n·ổ ầm vang to lớn trên đỉnh trời kéo hắn về với thực tại.

Bầu trời vốn quang đãng giờ lại xuất hiện mây đen kéo đến, che phủ khắp thương khung như điềm báo cho điều tồi tệ sắp đến.

Xẹt xẹt..

Sấm sét chớp rền, thiên lôi ẩn hiện sau từng áng mây đen.

Trương Dạ không hiểu vì sao thiên địa biến chuyển, nhưng Kỷ Dư lẫn Hoài Thu đều kinh hãi, hai con ngươi mở to không tin nổi chứng kiến dị tượng trên bầu trời.

"Có người đang làm việc trái trời, hòng đối nghịch với Thiên Đạo.. sao lại có loại tồn tại khủng bố này ở trong cuộc thi chứ.."

Trái trời?

Trương Dạ nheo mắt suy nghĩ, đến cả việc vô nhân tính như g·iết, ăn thịt đồng loại hắn từng làm còn không dẫn đến dị tượng, đối phương rốt cuộc đã làm gì?

Thật tò mò.