Chương 102: Uy hiếp! Bái sư?
"Thật sự xem ta là con mồi rồi?" Khoé môi Trương Dạ co giật, mánh khoé ẩn nấp nơi linh khí dồi dào có vẻ như chỉ hiệu lực với xương khô.
Biết rõ không thể che giấu, Trương Dạ bắn người rời khỏi vị trí, chưa dừng ở đó, hắn tiếp tục tháo chạy ngay trong chớp mắt mà chẳng màng lại phía sau.
Mắt quan sát bốn phía xung quanh, lũ xương khô sau khi hắn rời khỏi cũng chẳng có vọng động mà chỉ chăm chăm nhìn hắn.
"SĂN.. MỒI.. HYAHEHEEH.."
Sinh vật kỳ dị gầm lên một tiếng, các sợi dây đen từ trong hai mươi cái đầu đang phân hủy lòi ra đâm thẳng về vị trí Trương Dạ.
Trương Dạ lắc người khó khăn tránh né do bộ pháp chẳng thể vận chuyển, hơn hết, đối phương còn là tiên thiên tứ trọng tu vi, hơn hẳn đám lâu la xương khô một bậc.
Thương tích là điều có thể màng đến, hắn tránh được hơn chục sợi dây sắc bén, liền bị 6 sợi còn lại đâm thẳng vào người. Máu chảy loang lổ từ v·ết t·hương, song Trương Dạ không hề dừng lại tốc độ.
Vì hắn biết những v·ết t·hương thế này có thể mau chóng lành lại ngay tức khắc, ở lại đối đầu, Trương Dạ hoàn toàn không phải đối thủ của con quái vật gớm ghiếc này.
Bù lại, tốc độ của con quái vật không đủ nhanh khi cơ thể đồ sộ kia mỗi lần đuổi theo bằng tám chân đều phải tàn phá rừng cây mới có thể bắt kịp. Chính điều này làm Trương Dạ dễ thở không ít trong việc mèo vờn chuột.
"Mùi của sự ô uế.." Bên tai Trương Dạ bỗng vang lên âm thanh làm hắn lạnh gáy.
Không phải đến từ thứ kỳ dị phía sau, thanh âm này bình thản hơn tất thảy mọi thứ Trương Dạ từng cảm nhận qua. Như thể, nó nắm giữ quyền sinh sát của tất thảy mọi thứ trong tầm mắt nó, nên chẳng có điều nào làm nó có thể biến giọng cả.
Theo bản năng, Trương Dạ cắn nát đầu lưỡi phun xuống bên dưới mặt đất. Đau đớn xộc thẳng lên tinh thần làm khuôn mặt hắn biến dạng trong giây lát.
Có điều Trương Dạ tính toán sai sót, năng lực hồi phục của hắn hiện đang ở một tầm cao mới, phần đầu lưỡi bị cắn đứt chỉ trong một lúc đã tái tạo nguyên vẹn.
Lợi ích đi đôi với hại, năng lực tái tạo nâng cao, bù lại Trương Dạ mất đi chiêu trò chạy trốn bằng bộ phận bị cắt đứt.
"Không ổn, đụng phải thứ không sạch sẽ khác rồi!"
Cảm giác t·ử v·ong bao trùm lấy thần hồn Trương Dạ không rõ đến từ hướng nào, chỉ biết nó đang lặng lẽ một bên khoá tầm nhìn vào Trương Dạ.
Toàn cơ thể Trương Dạ nặng trĩu, cảm giác này hắn đã từng kinh lịch qua một lần khi đối đầu với Hoắc Thường Sơn, cái cảm giác hoàn toàn tuyệt vọng, dẫu có làm gì cũng chỉ dẫn đến c·ái c·hết tuyệt đối.
Cùng lúc đó, một cỗ linh khí ấm áp truyền vào người Trương Dạ, để hắn bàng hoàng thoát khỏi áp lực kinh khủng đến độ cứng đơ người, một giọng nói già nua bất ngờ vang lên.
"Dừng ở đây thôi, Yêu Cơ. Tên nhãi này hiện tại ngươi không thể chạm vào"
Một lão già tóc bạc phơ, khí độ lăng nhiên từ đâu chợt xuất hiện bên cạnh Trương Dạ, ông hướng về phía bụi cây bên phải chậm rãi nói.
"Còn không nể mặt, hai ta khó tránh khỏi một trận chiến, ngươi thực sự muốn như thế?"
Tồn tại gọi là Yêu Cơ kia trầm ngâm hồi lâu, lúc sau đáp lại với thanh âm lạnh nhạt, "Ô uế, cần phải bị thanh tẩy".
Lão đạo già nua cười hiền từ, "Ít nhất không phải là bây giờ"
Sau đó không có lời nào đối qua đáp lại nữa, tầng áp lực đè nặng trên vai Trương Dạ cũng được nới lỏng.
Hẳn là tồn tại kia đã buông tha cho Trương Dạ.
Lão đạo bấy giờ mới đánh tầm mắt sang Trương Dạ, còn chưa đợi Trương Dạ kịp thời mở miệng, lão liền điểm vào mi tâm hắn khiến hắn mất đi ý thức.
"Ngủ một giấc thôi"
Lâu la ma quái tự lúc nào đứng bên cạnh ông lão với đôi mắt đỏ kích động, song chúng vẫn không làm gì hơn.
Dường như chúng biết cảm nhận đâu là thứ không nên động vào.
Lão già tóc bạc dường như hiểu ý tứ của chúng bèn mở miệng, "Đừng lo, ta không làm hại hắn. Ngược lại là đang bảo vệ hắn".
Lâu la nghe vậy bèn nhìn nhau ít lâu, kế tiếp đồng thời gieo mình chìm mình vào dòng hắc thủy độc địa.
"Đứa con của màn đêm.. rốt cuộc cũng đến sao?" Lão già tóc bạc nhìn lên trăng tròn, miệng tự lẩm bẩm.
....
....
"Đừng tin.."
"Đừng tin thế giới.."
"Huyễn Tiên đang nhòm ngó.. Tiên hay Thần.. đừng tin.."
"Những lời này ngươi nói ta đều đã nghe mục tai rồi" Trương Dạ bĩu môi thầm nghĩ trong trạng thái linh hồn.
Lơ lửng bên trong thức hải vốn bao la bạt ngàn giờ lại diễn hoá thành vùng đất c·hết không tia sinh cơ.
Hắn cũng chẳng còn lạ lẫm gì với giọng nói trong đầu, tuy bí ẩn nhưng chẳng hề ảnh hưởng hắn bấy nhiêu, trái lại còn mang ý tốt nhắc nhở hắn.
"Đoán chừng sắp đến thời gian rồi nhỉ?" Rơi vào trạng thái này cũng giúp Trương Dạ tiết kiệm phần nào thời gian để tiêu hoá mọi việc.
Lão già là ai? Tại sao lại giúp hắn? Mục đích của lão? Toàn bộ Trương Dạ đều đã suy nghĩ qua, việc cần làm hiện tại là xác minh.
Thức hải dần dần sụp đổ trong mắt Trương Dạ, cũng là lúc Trương Dạ tỉnh lại sau cơn hôn mê.
"Tỉnh rồi à?" Câu nói quen thuộc mà hắn nhiều lần nghe không chỉ bởi một người được cất lên bởi lão già.
"Vâng, đã tỉnh. Xin hỏi ngài là?" Trương Dạ định thần lại chút ít, mắt quan sát xung quanh dòm ngó.
Nơi của hắn hiện tại là một gian phòng ngăn nắp, toác lên cái mùi của sự cổ kính và già nua.
Cửa sổ áng lên ánh nắng rọi qua đầy sức sống, khác biệt hoàn toàn sa mạc hay rừng cây một màu.
Lão già ngồi bên cạnh cầm tách trà trong tay nhẹ nhàng nhấm nháp, "Ngươi có vẻ bình tĩnh hơn ta nghĩ?"
"Nếu tiền bối muốn hại ta, ta đành vô phương cứu chữa" Trương Dạ nhún vai tỏ vẻ không sao.
Với thực lực của lão đạo, lão hoàn toàn có thể nhìn thấu toàn bộ con người Trương Dạ. Nếu lão có sơ tâm gì, Trương Dạ chỉ đành bất lực vạch áo cho người xem lưng một cách trắng trợn.
Lão già nghe vậy thì lắc đầu cười không để ý, "Để ta vào thẳng vấn đề, ta cứu ngươi là vì tiện tay xuất thủ tương trợ. Còn về ân tình.."
Nói đến lão liền dùng ánh mắt sâu xa nhìn Trương Dạ, "Ngươi khá hợp mắt ta, đến tầm tuổi này thì ta cũng nên tìm cho mình một người kế thừa"
Trương Dạ hơi rung động nhìn lão, thật sự mà nói thì vế đầu hắn chắc chắn không tin, trên đời này không đâu là lòng tốt miễn phí cả. Nhưng vế thứ hai mới là thứ làm hắn rung động.
Trương Dạ cũng không dây dưa mà đưa ra câu hỏi.
"Vì cái gì ngài lại chọn ta? Tiền bối dĩ nhiên dư sức bốc được vài người hơn hẳn ta trong thời gian ngắn ở xung quanh đây"
"Vì cái gì sao?" Lão đạo tự hỏi một câu, tay ông hiển hoá ra một đầu bút rồi tiếp tục, "Ngươi không rõ chính mình có bao nhiêu đặc biệt. Tuy đã hậu thiên thập trọng nhưng vẫn là phàm thể, nhưng chuyện đó không phải là vấn đề ta thực sự để mắt đến ngươi".
Lão già tiếp lời, băng gạc trên người Trương Dạ dần dần nới lỏng, để lộ hình xăm nửa thân đen tuyền trước mắt lão.
Nửa thân người nóng rát lên như đang phản ứng với đầu bút trong tay của lão già. Hiện tại không nhìn ra liền là kẻ ngu, lão già chắc chắn đã để ý đến hình xăm.
"Từ đâu mà ngươi có được loại phù đồ này?"
Trương Dạ suy nghĩ một chút liền đáp, "Ta có được từ một di tích, còn về quá trình thì ta không rõ. Xin tiền bối chỉ giáo cho?"
"Đây là một loại trận pháp kết hợp với phù đồ, kĩ thuật này vốn đã thất truyền từ thời thượng cổ. Tiếc rằng vẫn chưa hoàn chỉnh" Đôi mắt của lão già loé lên hồng quang săm soi cơ thể Trương Dạ một lượt, "Mà lão phu, là người có thể giúp ngươi hoàn thành phần còn lại của Tham Thực Phù Đồ".