Chương 9: Bữa tiệc.
"Một hai ba zô, một hai ba uống."
Bầu không khí đúng là náo nhiệt thật, họ cụng cốc gỗ, cùng hô to với nhau rồi uống "Ừng Ực." Ông bác trưởng làng Karlos nhìn vô cốc Trần Bình Nhật vẫn đầy, ông bác nghi hoặc hỏi hắn.
"Rượu này không hợp với hẩu vị của cậu sao?"
"Tôi không biết uống rượu, với lại tửu lượng cháu kém lắm."
Không phải rượu không hợp khẩu vị của Trần Bình Nhật. Mà là tửu lượng của hắn rất kém, hắn không muốn phá vỡ bầu không khí này bằng những tiếng gọi em "Huệ Huệ." xuống mặt đất của bữa tiệc.
Ông bác Karlos nhìn mặt Trần Bình Nhật một hồi. Ông vừa vuốt bộ râu dài trắng ở cằm của mình vừa suy nghĩ một lúc. Như hiểu được ý nghĩ cùa Bình Nhật, ông cười lớn trả lời:
"Ha ha ha, cậu yên tâm đi, rượu này là rượu hoa quả, nhẹ lắm, rượu này làng ủ giữ chỉ cho những dịp quan trọng như hôm nay thôi ha ha."
"Vậy tôi cũng không thể để bữa tiệc mất vui vì mình được nhỉ? Vậy thì chúng ta cùng nâng cốc lên nào."
Nhìn dân làng nhiệt tình đến mức này rồi. Lấy lí do gì Trần Bình Nhật cũng không thể từ chối được nữa. Hắn đành cầm cốc lên cùng hô to với mọi người, song dốc một hơi uống hết.
"Một hai ba zô, một hai ba uống."
"Ừng ực, ừng ực."
Mùi thơm phức, nồng nàn của nho xộc lên mũi Trần Bình Nhật, hương vị ngọt ngọt, chua nhè nhẹ của nho chảy trên đầu lưỡi hắn, lưu lại một chút vị cay cay của rượu. Làm cho người tửu lượng kém như hắn cũng phải thốt khen "Ngon".
Tất cả đều hài hoà và rượu cũng không quá mạnh, Trần Bình Nhật cảm nhận bản thân mình cũng chưa phải gọi em "Huệ.". Mà còn luyến tiếc vì dư vị của rượu vẫn còn kéo dài trên đầu lưỡi. Trần Bình Nhật tự trách bản thân hắn vì không nhanh rót thêm một cốc nữa.
Nhìn biểu cảm hưng phấn, say mê trên mặt của Trần Bình Nhật. Làm cho ông chú Gruu, với ông bác Karlos trưởng làng, và tất cả bọn họ đều nở nụ cười hài lòng trên khuôn mặt mình.
Để không khí thêm vui ông quyết định cử cháu gái mình ra bồi rượu Trần Bình Nhật. Dù ông bác Karlos trưởng làng có một tâm bệnh về cháu gái giấu kín sâu trong lòng mình.
Nhưng ông vẫn biết tốt, xấu, ông đấu tranh với lí trí trong đầu mình, mà nháy mắt với cháu gái Tiffa của ông, để cô rót thêm bồi rượu cho Trần Bình Nhật.
Điều ông bác trưởng làng Karlos vừa làm, đã khiến người dân trong làng khá ngạc nhiên mà thích thú.
Họ tự hỏi trong đầu: "Căn bệnh của trưởng làng đã hết rồi sao? Chẳng lẽ trưởng làng đã nhìn trúng ân nhân, mà gả cháu gái."
Đủ loại suy nghĩ tưởng tượng trong đầu họ về dự định của trưởng làng. Khiến cho bữa tiệc ồn ào và sôi động hơn.
Một cô gái độ tuổi từ mười bảy, tóc dài ngang vai, tóc màu cam nâu. Khuôn mặt trái xoan, da trắng hồng hào, đôi mắt màu hổ phách, như viên ngọc hiếm có trong thế giới của anh.
Cô là một cô gái ít nói nhất, xinh đẹp nhất, làm cho bao nhiêu chàng trai trong làng phải si mê. Là trong sáu cô gái Trần Bình Nhật đã cứu ở trong hang động goblin.
Thấy ông cắn răng, chảy nước mắt, ra hiệu cho mình, cô cười bẽn lẽn, má ứng hồng lại gần Trần Bình Nhật.
Cô đưa tay cầm bình rượu rót từ từ vào đầy cốc cho hắn. Sau đó cô lui ra nhẹ nhàng về phía sau, đứng bên cạnh bồi rượu, để cố ghi điểm tốt trong mắt Trần Bình Nhật.
Tuy Trần Bình Nhật là một chàng thanh niên đẹp trai, có công việc ổn định.
Nhưng, với một thân tiểu đồng từ cấp ba cho đến đại học, chưa có một tí gì về kinh nghiệm trong tình yêu. Vì tính cách thẳng như ruột ngựa, và thích chọc ngoáy người khác của hắn.
Hành động cố gắng ghi điểm của cô gái đáng thương Tiffa. Chỉ như là một cách khác để bày tỏ lòng biết ơn giống mọi người khác trong làng, ở trong suy nghĩ của hắn thôi.
"Cám ơn nha em gái, không cần làm vậy cho tôi đâu, ha ha."
Cùng một câu nói và nụ cười tự tin đến từ Trần Bình Nhất dập tắt sự hy vọng của Tiffa, mọi người trong làng hơi thất vọng một chút.
Một số bác gái đều quay về nhìn Tiffa với ánh mắt cảm thông, yêu thương.
Sau câu nói đó Tiffa vẫn mỉm cười lạc quan trước đám đông. Nhưng sâu trong lòng thì lại không, cố tỏ ra là mình ổn, nhưng sau đêm nay nước mắt ướt hết cả gối.
[Cộng 2 0 điểm giận dỗi đến từ Tiffa.]
[Cộng 2 0 điểm giận dỗi đến từ Tiffa.]
[Cộng 2 0 điểm giận dỗi đến từ Tiffa...]
Song thông báo nhận được điểm mới từ hệ thống báo lên. Trần Bình Nhật thấy kì lạ hắn liền hỏi Như Tuyết.
"Điểm mới? Thế là sao vậy Như Tuyết?"
[...Điều đó có quan trọng vào lúc này không? Túc chủ, anh... anh đúng là trai thẳng.]
"..."
Tiếng "Ting Ting." bên tai cộng điểm giận dỗi từ Tiffa, Trần Bình Nhật nghĩ mình lại làm gì sai sao? Mà hắn nghĩ nghĩ nhiều cũng chẳng biết được, Bình Nhật vẫn rất nhanh để mặc nó ra đằng sau, hắn quyết định khi khác hỏi Như Tuyết.
Tay phải Trần Bình Nhật cầm cốc rượu nho lên uống ừng ực! Tay trái xé miếng thịt lợn nướng vừa nhai ngấu nghiến. Hương vị mới lạ từ thịt ở thế giới khác quá ngon khiến hắn không thể rời tay được.
Tuy Trần Bình Nhật cảm thấy ngon thì ngon thật nhưng hắn vẫn thấy thiếu thiếu hương vị của quê hương.
"À ra là thiếu cơm à! Ba ngày nay mình chưa được một hạt cơm nào vào bụng rồi."
"Cơm, cơm là cái gì vậy? Có ăn được không?"
Trần Bình Nhật chỉ bớt chợt suy nghĩ đến và nói to suy nghĩ của mình ra ngoài.
"Có vẻ như gạo không có ở thế giới này, và nó cũng thu hút sự tò mò của họ thì phải?" Trần Bình Nhật nhận ra lời nói của hắn đã gây tò mò cho họ. Hắn vui vẻ suy nghĩ giờ phải giải thích làm sao đơn giản cho họ dễ hiểu. Cơm là thức ăn hàng ngày không thể thiếu của người dân ở đất nước Việt Nam nơi hắn sinh ra và người dân Châu Á nói chung.
"Hmm... cơm là thức ăn được nấu chín bằng gạo, bằng cách đem gạo nấu với một lượng nước vừa đủ vào trong nồi, và đậy nắp lại chờ gạo chín nở ra là ta có ngay một nồi cơm trắng thơm ngon rồi."
Không khí đang từ nhộn nhịp, rộn rã đã chuyển sang im lặng, chỉ có giọng nói giải thích của Trần Bình Nhật vang lên xung quanh.
Các cô gái với hai cô bé Ana, và Nul đang mặc bộ trang phục múa bụng hở rốn đủ các sắc màu từ: Đỏ, xanh nước biển, trắng, tím để chuẩn bị cho tiết mục múa của mình, cũng ngồi xúm lại nghe Bình Nhật giải thích.
Hai cô bé Ana và Nul giơ tay như muốn nói điều gì đó với Trần Bình Nhật. Hắn cũng nhìn ra cười rồi mời hai cô bé đứng dậy nói.
"Anh anh, vậy gạo là gì vậy ạ?"
"Hmm... gạo là một sản phẩm cây lương thực được thu, từ cây lúa gạo của nước Việt Nam anh, hình dáng chắc cũng na ná giống cây lúa mì đấy?"
"Ồ!"
Câu hỏi của hai cô bé Ana và Nul và câu trả lời của Trần Bình Nhật như giải đáp được thắc mắc trong lòng họ. Tiếng ồ lớn đồng thanh và chữ o kéo dài vang lên.
Sau khi nghe Trần Bình Nhật kể chuyện về ẩm thực của quê hương mình rồi. Thì họ lại quay lại tiết mục múa của các cô gái.
"Nè nè anh Bình Nhật, anh phải xem kỹ, Ana múa cho anh xem nhé."
"Anh cũng phải nhìn Nul đó."
Hai cô bé chị em Ana, và Nul lại gần mỗi em một tay nắm lấy tay Trần Bình Nhật vừa nói vừa cười rạng rỡ.
Dù chỉ trong ba ngày ngắn ngủi tiếp xúc với Trần Bình Nhật nhưng hắn đã giúp đỡ hai cô bé rất nhiều. Từ việc cứu các em và ông chú Gruu ra khỏi hang động goblin, hộ tống họ về làng trên đường Trần Bình Nhật còn cho họ ăn rất nhiều món ngon nữa. Nên hai cô bé cũng không còn rụt rè khi tiếp xúc với hắn như lần đầu nữa. Hắn cũng chẳng nghĩ gì nhiều, hắn xoa đầu hai cô bé và mỉm cười đáp.
"Tất nhiên rồi, anh sẽ xem thật kỹ mọi người, với các em múa."
Nghe lời đáp rất thẳng thắn của Bình Nhật, hai cô bé còn cười rạng rỡ hơn nữa.
Hình bóng của hai đoá hoa LiLy trắng nở ra mờ mờ, ảo ảo như xuất hiện đằng sau lưng hai cô bé.
[Túc chủ đồ lolicon, dâm tặc, xấu xa, yêu râu xanh, không từ thủ đoạn, cầm thú không thể tha thứ, thật là hết thuốc chữa mà.]
"...."
[Cộng thêm 100 điểm hận thù từ túc chủ]
[Cộng thêm 100 điểm hận thù từ túc chủ]
[Cộng thêm 100 điểm hận thù từ túc chủ...]
Trần Bình Nhật cũng là không biết nói gì nữa, hắn còn không biết sao? Hắn lại bị miệt thị bởi Như Tuyết.
...
...
Tiếng trống Conga và tiếng trống bán lắc tay Tambourine vang lên, điệu múa của các cô gái bắt đầu. Trần Bình Nhật cũng tỉnh lại, và bắt đầu xem chăm chú điệu múa của các cô gái.
"Wow, mới lạ à nha!"
"Cậu trai, nhìn mặt cậu thì có vẻ như bữa tiệc cám ơn của chúng ta, khiến cậu hài lòng rồi ha ha."
Ông bác Karlos trưởng làng nhìn mặt Bình Nhật đang phấn khích. Tưởng chừng sẽ nhận được câu trả lời mô típ thông thường nhưng không.
"Ừm, mới lạ, hay, nhưng vẫn chưa đủ nhiệt, phải có nam nữ cùng nhảy."
"Đúng rồi, để bữa tiệc náo nhiệt hơn chúng ta sẽ cùng nhảy sạp tre nhé? Ha ha."
Tiếng trống Conga và tiếng trống bán lắc tay Tambourine kết thúc, các cô gái cũng cúi chào hoàn thành tiết mục múa của mình.
Chạy về phía Trần Bình Nhật là hai cô bé Ana và Nul với vẻ mặt vui vẻ hỏi đồng thanh: "Anh anh, chúng em múa có đẹp không, đẹp không?"
"Hai em múa rất đẹp, cả các cô gái khác nữa, cám ơn mọi người vì buổi trình diễn."
"Nhưng để nhiệt hơn chúng ta sẽ múa sạp tre nhé?"
Thấy ông bác Karlos biểu cảm? Trên mặt, các cô gái, và Ana với Nul đang vui vì được khen, cùng mọi người dân trong làng cũng biểu cảm? Giống hệt như nhau.
Trần Bình Nhật vui vẻ hớn hở như một đứa trẻ cười giải thích:
"Múa rạp là điệu múa ở đất nước Việt Nam anh, thường được múa vào các dịp như ngày hội, lễ tết hoặc ngày mùa."
"Hừm... mùa màng cũng đã trở lại tươi tốt. Bây giờ tổ chức cũng rất thích hợp với bữa tiệc náo nhiệt như lúc này đấy."
Hai cô bé Ana và Nul với cả cô con gái đáng thương Tiffa cũng biểu hiện thích thú trên mặt, tò mò đồng thanh hỏi: "Vậy chúng ta phải múa như nào vậy anh?"
Trưởng làng Kartos, và mọi người dân trong làng Oran cũng bày ra vẻ mắt thích thú những điều mới lạ như những đứa trẻ, đưa tai lắng nghe chờ câu trả lời từ Trần Bình Nhật.
[Như Tuyết, cô đổi cho tôi một bộ, hai tre lớn dài mà chắc, và năm cặp tre nhỏ hơn.]
[Trừ 5 điểm hận thù từ túc chủ.]
Trần Bình Nhật cho tay vào trong túi quần âu của mình, hắn lấy ra một chiếc túi màu đen hình trăng bán khuyết. Rồi lôi từ từ từng cặp tre lớn, và từng cặp tre nhỏ trong túi theo thứ tự ra.
"Ồ!"
Sau tiếng cùng lúc cảm thán của mọi người dân trong làng Oran vang lên.
Trần Bình Nhật cất chiếc túi đi và bắt đầu giải thích cách múa.
"Đầu tiên chúng ta sẽ chọn khoảng không gian trống, và bằng phẳng, dùng hai cặp tre lớn mà chắc này. Đặt làm hai sạp chính cách nhau một khoảng rộng vừa đủ để gác hai đầu các cặp tre nhỏ."
"Bước hai chúng ta sẽ chọn ra mười người, năm người một bên, mỗi người cầm hai đầu cặp tre nhỏ, đối diện họ, năm người còn lại cũng vậy."
"Bước thứ ba là năm người mỗi bên, có trách nhiệm gõ hai cặp tre con lên xuống tre chính 3 lần. Và đến lần thứ tư, thì gõ hai tre con vào nhau tạo thành tiếng cạch cạch! Như này theo thứ tự."
"Cuối cùng là mọi người nhảy múa tạo thành từng cặp, hoặc một mình trên những khoảng trống tạo ra giữa mỗi cặp tre kia. Mà không để bị kẹp chân vào, ai bị kẹp sẽ bị loại."
"Mọi người đã hiểu rõ luật và cách múa chưa?"
"Rõ!"
Tất cả đồng thanh hô lên hào hứng về điệu nhảy múa mới này sau khi Trần Bình Nhật giới thiệu.
"Các cậu thanh thiếu niên chưa có ai nắm tay cho mùa đông sắp tới. Hãy sẵn sàng chuẩn bị đi, bật sự dũng cảm lên. Và vất hết liêm sỉ đi, mà mời các cô gái các cậu thầm yêu đi. May mắn trúng được gấu thì sao! Ha ha ha."
"Ồ!"
Sau bài phát biểu hùng hồn như sắp ra trận của một anh thanh niên hai tám tuổi. Chưa có một mảnh tình vắt vai nào đó, dũng khí của các cậu trai trẻ trong làng Oran cứ thế mà v·út lên cao.
Tuy họ còn vụng về lúc đầu, nhưng càng múa lâu về sau họ càng nhuần nhuyễn mà giỏi hơn. Cứ thế việc này trở thành truyền thống, vào những mùa thu hoạch trong tương lai. Càng nhiều những điệu nhảy khác nhau được ra đời tại đây.
Trong những năm rất rất lâu về sau, nhiều câu chuyện của người dân trong làng về danh hiệu một người đến từ thế giới khác được thờ cúng như là: Ông vua người tốt, kẻ huỷ diệt sự cô đơn, vị thần tình ái, người mang đến hạnh phúc, được đồn thổi lan xa đến những làng khác.